Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

[Fanfic][Edit] Hội chứng SM - Chương 18 (Ongoing)


Password các chương trước tất cả đều ở đây: nhẹ nhàng chạm vào~~~~ 





Chương 18
























Kojima xin nàng chăm sóc cho Oshima, Mariko không đồng ý, cũng không từ chối. Nàng không có lý do gì để đồng ý, nhưng cũng không có sức lực để mở miệng từ chối. Hai người im lặng ngồi đối diện nhau thật lâu, mãi đến khi phục vụ bưng món ngọt Kojima gọi ra mới đánh vỡ tình hình căng thẳng hiện tại.


"Tôi sẽ cố gắng." Rốt cuộc Mariko cũng mở miệng, "Nhưng cưng nên biết tình hình hiện nay của cô ấy, vấn đề đã vô cùng nghiêm trọng rồi."


"Vấn đề?" Vẻ mặt Kojima khẩn trương lại vô cùng kinh ngạc, "Vấn đề gì?"


Mariko liền kinh ngạc, sau đó hiểu ra —— quả nhiên Kojima không hề biết chuyện của Oshima. Nàng nở ra một nụ cười giảo hoạt: "Đương nhiên là chuyện yêu tôi rồi."


Kojima như lọt vào trong sương mù, cái hiểu cái không gật đầu cười: "Vậy à."


"Đương nhiên~ "


Tiếp tục nói chuyện phiếm, trọng tâm câu chuyện đã không còn là Oshima, chuyển thành mốt thời trang của mùa hè. Vẻ mặt của Mariko từ đầu tới cuối đều ung dung vui vẻ, thậm chí còn hẹn Kojima hôm nào cùng đi dạo phố. Mãi đến khi đi vào xe, nàng mới cởi chiếc vòng tay hồ ly xuống, tiện tay ném vào trong túi xách.


Lúc về đến nhà, thời gian vẫn còn sớm nên nàng giúp một công ty giải trí viết bản thảo tin tức, ngồi cạnh chiếc cửa sổ sát đất trong phòng khách, bắt đầu uống cafe vừa ngắm cảnh sắc ở xa xa. Chẳng biết qua bao lâu, cửa phòng bật mở, Oshima hô to gọi nhỏ vọt đến.


"A nóng chết ta nóng chết ta." Vừa nói vừa chạy tới tủ lạnh.


"Hôm nay tôi và Kojima-chan đi uống trà chiều." Mariko nhìn về phía ngoài cửa sổ, uống một hớp cafe, giọng điệu vô cùng ung dung, "Dường như cô ấy không biết tình hình hiện tại của em. Tôi nhớ em đã từng nói rằng cô ấy biết, hay là do tôi nhớ lầm."


Trong phòng im lặng, một lát sau, Mariko quay đầu lại.


Oshima đứng trước tủ lạnh, ly nước đá trong tay đã đọng ra một lớp nước. Tầm nhìn chuyển lên, nhìn vào ánh mắt vẫn còn vẻ lo sợ.


"Yuko." Mariko gọi nàng, "Tại sao lại gạt tôi."


Oshima cúi đầu, giọng điệu nghe có vẻ suy sụp và tuyệt vọng: "Nàng không hy vọng chị nói cho Kojima biết."


Nàng nói "nàng".


"Vậy à." Mariko hiểu ra, gật đầu, sau đó dùng một giọng điệu vô cùng bình thường nói, "Thật ra hai người hoàn toàn có thể trực tiếp xin tôi gạt cô ấy, tôi không phải là người thích xía vào chuyện của người khác. Tại sao —— chẳng lẽ cảm thấy tôi không đáng tin?"


"Xin lỗi."


"Tôi không tức giận, tôi hiểu lý do của em." Mariko vô cùng bình tĩnh, cho nên nàng có vẻ thờ ơ không thèm để ý, "Em thật sự rất quan tâm cô ấy. Yuko, đi cướp cô ấy về đi. Cái người Lục-kun không có xuất sắc đến vậy, chí ít là em không hề kém hắn."


Oshima ngẩng đầu, im lặng nhìn nàng. Chẳng biết tại sao, Mariko cảm thấy ánh mắt của nàng càng sâu hơn bình thường, sâu đến nỗi làm cho người nhìn không thể nhận ra bất cứ ưu tư nào: "Shinoda-chan thật sự muốn như vậy?"


Mariko gật đầu: "Tôi có thể giúp."


Oshima cúi gập người với nàng: "Xin cảm ơn ngài đã quan tâm cho đến nay." Gỡ chiếc chìa khóa trên cổ xuống, nhẹ nhàng đặt lên ngăn tủ bên cạnh chiếc tủ lạnh, sau đó xoay người đi ra cửa.


Cửa nhẹ nhàng đóng lại, sau đó vắng vẻ không còn một tiếng động nào. Mariko xoay trở lại, tiếp tục nhìn phía ngoài cửa sổ. Mặt trời đang treo trên mái nhà, ánh mặt trời vẫn đang tỏa nhiệt ra khắp nơi. Nàng lại nhìn ra ngoài một hồi, rồi bỏ vào tách Riga* một viên đường.
*Tên của Thủ đô Latvia. Ở đây chắc là tên tách cafe.


Tối nàng hẹn vài người bạn đến hộp đêm, rượu vừa được ba ly, đã có vài người phụ nữ đến gần. Đoàn người ồn ào bảo các nàng đút rượu bằng miệng, Mariko ngậm một miệng rượu Tequila, bỗng nhiên nhìn thấy người pha chế ở quầy bar ngoắc tay với nàng. Mariko nuốt rượu xuống, nói vào tai người phụ nữ bên cạnh một câu "Chờ tôi", đứng dậy đi đến quẩy bar.


"Chú thỏ trắng ngài câu lần trước, tới đây sớm hơn cả ngài. Cả người như thất hồn lạc phách, người ta bỏ thuốc gì cho cô ấy tôi cũng không biết. May mà tôi phát hiện sớm, đưa cô ấy vào phòng nghỉ rồi. Ngài nhanh đến xem sao?"


Mariko suy nghĩ thật lâu, gật đầu.


Người pha chế đưa nàng đến phòng nghỉ, đẩy cánh cửa ra, Oshima đang ngủ say trên sofa, từng sợi tóc nằm tán loạn trên gương mặt, hai tay ôm chặt vai, cả người cuộn tròn lại.


"Nhìn qua trông rất đáng thương." Người pha chế nói.


"Có chăn không?" Mariko hỏi.


Người pha chế đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy tới một chiếc chăn, đưa cho Mariko: "Toàn thân cô ấy vừa phát nóng, tôi chỉnh máy điều hòa thấp lại rồi. Nếu như cảm thấy quá thấp thì chỉnh lại cao một chút, tôi đi trước."


Mariko gật đầu, mở chiếc chăn đắp lên người Oshima, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện.


Nàng thật sự không thể hiểu, Oshima có rung động với nàng —— bất luận là Oshima ban ngày hay Oshima ban đêm —— mặc kệ sự rung động đó là bao nhiêu phần. Oshima ban ngày luôn cố gắng che giấu, Oshima ban đêm lại không biểu hiện ra. Dù vậy, nàng vẫn nhìn thấy. Dựa vào thói quen xưa nay của nàng, vốn đã không thích thì có thế nào cũng sẽ không thích Oshima.


Có lẽ nàng thật sự đã già rồi, nên càng ngày càng nhẹ dạ, đến nỗi vì một câu lừa dối của Oshima mà lòng chợt nhói đau rồi liền biến mất. Mà sự đau lòng ngắn ngủi đến hầu như không dễ phát hiện kia lại khiến nàng không thể bình tĩnh. Nó dường như muốn nói cho Mariko một việc, một việc cho đến nay nàng không muốn nghĩ đến.


Phải dừng lại ở đây thôi.


Nàng nói với bản thân như thế, cũng quyết định làm vậy.


Mariko lấy điện thoại di động ra, gọi cho Kojima.


Trong khi chờ đợi, Mariko lấy ra một điếu thuốc. Không rõ là do nhiệt độ trong phòng hay hiệu quả của chiếc chăn, Oshima chậm rãi thả lỏng thân mình, chỉ là vẫn ôm lấy vai. Nàng lắp bắp, rên rỉ, dường như lúc này đang chịu nỗi đau đớn không phải của bản thân. Sau đó nghe được tiếng nức nở của Oshima.


"Mẹ —— "


Cánh tay cầm điếu thuốc khựng lại, Mariko nhắm mắt, ngón cái đưa lên xoa mi tâm.


"Xin lỗi —— "


Mariko chậm rãi ngẩng đầu, sau đó nhẹ nhàng thở dài. Nàng dụi tắt điếu thuốc, chậm rãi đứng dậy, ngồi vào tấm thảm phía trước Oshima, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, cất lên khúc hát ru đã không còn nhớ rõ ràng trong ký ức.


"ゆりかごのうたを, かなりやがうたうよ. ねんねこ, ねんねこ, ねんねこよ—— "
https://www.youtube.com/watch?v=erBKhpEa2p4
*Nên nghe, giọng hát rất cảm động.


Tiếng nức nở của Oshima từ từ dừng lại, Mariko tiếp tục hát ru: "ゆりかごの 上 に, びわの実がゆれるよ. ねんねこ, ねんねこ, ねんねこよ——"


Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Oshima, nhỏ giọt lên sofa.


"ゆりかごのつなを, 木 ねずみがゆするよ. ねんねこ, ねんねこ, ねんねこよ——"


Oshima chậm rãi mở mắt, nhìn Mariko, im lặng khóc không phát ra một tiếng động nào. Mariko xoa gương mặt nàng, dùng ngón cái giúp nàng lau đi nước mắt: "Chúng ta về nhà thôi."


Oshima bị nước mắt làm nhòa tầm nhìn, nàng nhắm mắt lại, động tác vô cùng chậm chạp, lắc lắc đầu.


Mariko xốc chiếc chăn trên người nàng lên, cầm lấy tay nàng, chậm rãi đứng dậy: "Đi thôi."


Sau khi lên xe, Mariko gửi cho Kojima một tin nhắn, nói với nàng rằng mình đang đưa Oshima về nhà, Kojima xác nhận Oshima không xảy ra chuyện gì mới nói một câu cám ơn với nàng.


Oshima đắp chiếc áo khoác, đang ngủ bên cạnh nàng, Mariko nhìn về phía trước, màn đêm ở Tokyo ngọn đèn đường vô cùng mê ly.




——————————————————




:v Mình thật tò mò cái kết.

Rồi, chờ tác giả tiếp đi nhé :)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét