Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

[Fanfic][Edit] Một hồi xuân - Chương 11


Ém chương cuối wwwwww







Chương 11




















Mariko là một lão hồ ly giảo hoạt, vô luận từ góc độ của người nào nhìn đến cũng đều là như vậy. Tên gian thương là một con tiểu hồ ly gian trá, hai con hồ ly bốn mắt nhìn nhau, cười tủm tỉm không nói lời nào. Xa xa nhìn đến, sẽ cảm thấy các nàng đối mặt nhau thật thâm tình, ẩn tình đưa tình, trao nhau ánh mắt ướt át.


Gian thương cười đến hồn nhiên tốt bụng: "Khách nhân, đây là giấy được làm đặc biệt từ hoa anh đào, năm ngàn yên, tuyệt đối không đắt."


Mariko cười mị hoặc: "Cưng muốn ăn thịt người không?"


Gian thương cười gian trá: "Ăn cô hả?"


Kojima nãy giờ im lặng không nói gì, đổ một ly sake lên đầu gian thương.


Thế giới yên tĩnh.


"Tôi mua, không thành vấn đề." Mariko lấy ra một tờ tiền giấy mười ngàn yên đặt lên quầy, dùng ngón trỏ chặn lại, "Nhưng mà trước đó, tôi muốn nghe chuyện của hai người."


Đôi mắt của gian thương tỏa sáng: "Không thành vấn đề~ Haruna~ "


"Hả? À." Kojima ngồi xuống bên cạnh gian thương, nhìn Mariko, vẻ mặt mơ hồ nghiêm chỉnh, "Chúng tôi là thần linh ở trong cây anh đào —— "


Tên gian thương nhỏ con nghẹn cười nhìn vẻ mặt méo mó của Mariko.


Cuối cùng Mariko cũng thỏa hiệp: "Đưa giấy."


Đợi nàng đi, gian thương đứng đó cười sáng lạn phất tay với nàng: "Khách nhân, nếu thiếu trở lại mua nha —— tối xuống đây nghe kể chuyện cũng được —— "


Mariko xoay người lại tàn bạo giơ ngón giữa với nàng. 凸(⊙▂⊙✖ ) =))


Lúc xoay người đi hình như nhìn thấy tên gian thương vừa khóc vừa nhào vào lòng Kojima.


Mariko đi lên lầu.


Trong phòng chỉ có một mình Maeda, cửa sổ bị mở ra, theo cơn gió vài cánh hoa anh đào rơi vào phòng. Vừa chớm nở đã lụi tàn, sức sống của hoa anh đào ngắn ngủi nhưng khi còn sống lại vô cùng rực rỡ.


Mariko bỏ tờ giấy vào túi xách, đi đến bên cạnh Maeda ngồi xuống.


"Tối nay muốn ăn gì?"


Maeda đang cầm điện thoại, nàng rất ít khi mở điện thoại di động của mình ra. Khi hai người chỉ mới làm bạn đồng hành điện thoại của Maeda luôn reo vang, Maeda gở pin, vài ngày mới mở ra nhìn một lần. Theo độ tuổi của Maeda chắc giờ đang là sinh viên. Nếu như không học bài, vậy chắc là đã đi làm. Bất luận là tình cảnh nào, bọn họ cũng không phải là loại người có thể tùy tiện đi du lịch.


Thế nhưng Mariko chưa từng hỏi nàng.


Nghiêm túc mà nói, các nàng không biết bất cứ chuyện gì của đối phương, ngoại trừ họ tên, hầu như cái gì cũng không biết.


Thật thú vị.


Mariko nhấp một ngụm trà, không nhận được câu trả lời của Maeda nàng cũng không nôn nóng, ngồi nhìn hoa anh đào ngoài cửa sổ.


"Có lẽ em phải trở về." Maeda buông điện thoại, nói.


"A." Mariko gật đầu, "Không sao, chị đưa em về."


"Mariko." Maeda quay đầu lại, nhìn nét mặt của nàng có chút bất đắc dĩ không nói nên lời, "Thật sự không được sao?"


"Em muốn hỏi gì?"


"Chị không thích em vì em nhỏ tuổi?"


Mariko thu hồi vẻ mặt tản mạn nhìn phong cảnh, đứng đắn trả lời nàng: "Đó là một trong những lý do."


"Em trẻ tuổi, nhưng không phải là độ tuổi suy nghĩ còn ấu trĩ. Em không phải muốn chơi đùa —— "


Mariko gảy vòng tai: "Chị biết. Nhưng mà chị không. . . muốn nói yêu đương."


Không, không phải không muốn.


Yêu đương xác thực là một chuyện vô cùng phiền phức, nhưng quan trọng nhất, nó có thể phá hủy một mối quan hệ.


Maeda trầm mặc cúi đầu, Mariko chỉ còn nhìn được chiếc kẹp tóc đen bóng trên đầu nàng.


Đó là một đứa trẻ vô cùng dễ mến, có cả sự yếu đuối khiến người khác muốn ôm vào lòng.


Mariko sờ sờ đầu nàng: "Chờ chị, để chị suy nghĩ."


Maeda cúi đầu, nghẹn ngào khóc.




——————————————————




3 nhận xét:

  1. Ém @@ chương cuối đâu ak T.T Ta muốn chương cuối, chương cuối, chương cuối :"( sama mua giấy ? Chả lẽ muốn ném giấy tên atsuko nên cây anh đào -o-? Hóng :3 nhanh 1 chút come back nha -o-

    Trả lờiXóa
  2. giấu chương cuối đi à -_-
    còn có chương cuối mà k chịu nhả ra -_-
    ác quá mờ :'(

    Trả lờiXóa