Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

[Fanfic][Edit] Một hồi xuân - Chương 7










Chương 7





















Hai con người thương tổn, kết bạn với nhau, trò chuyện và an ủi. Đã không thích sao có thể làm bạn một thời gian dài, giấu ở trong lòng không nói ra mà thôi. Rõ ràng Shinoda đối với sự thân cận của Maeda, nàng không bài xích, nó có ý nghĩa là bắt đầu 'thích'. Lúc trẻ thích người lớn tuổi, cảm thấy cuộc đời của bọn họ trải qua rất phong phú, trưởng thành mà tràn đầy mị lực. Đợi đến khi mình trở thành người lớn tuổi mới phát hiện cũng chỉ là như thế, dần đần hoài niệm chính mình khi còn trẻ. Nhưng mà thời gian là một con sông không cách nào ngược dòng, người không thể trở về quá khứ chỉ có thể vô cùng hâm mộ những người trẻ tuổi, cũng có chút gần kề bọn họ, từ người trẻ tuổi tìm kiếm con người bản thân đã đánh mất.


Thế nào cũng có thể nói rằng, Maeda là đóa hoa anh đào mới chớm nở ngày xuân, Shinoda tiện tay là có thể hái, chỉ là nàng không chịu xuống tay. Shinoda Mariko già rồi, từ bỏ thói quen làm kẻ săn mồi, trở thành một con mèo ngoan ngoãn.


"Ngươi là con mèo như vậy a." Shinoda gãi gãi cằm Acchan, "Đáng yêu lắm, Acchan."


Acchan cọ cọ lên ngón tay nàng, dịu dàng kêu meo một tiếng.


Shinoda đợi một hồi, Kojima vẫn chỉ im lặng ngồi ở đó, một câu cũng không nói.


"Không cho tôi mua gì nữa sao?" Một nghìn yên, chỉ để nàng ở đây chờ đến ngủ gật?


Kojima xòe tay trái, là hai túi bùa màu phấn hồng.


"Bao nhiêu tiền?"


"Một ngàn."


Shinoda đoán chắc đây là giá cả tên chủ quán nhỏ con kia định, vị mỹ nhân thoát tục trước mắt hiển nhiên không liên quan đến tiền bạc. Shinoda xòe tay ra: "Có thể phù họ cho tôi tìm được người định mệnh?"


"Không thể." Kojima đem bùa đặt vào lòng bàn tay Shinoda, "Bên trong là lời chúc phúc của thần linh đối với hai người."


Giọng điệu của Kojima so với Shinoda càng nhẹ nhàng, mang theo cảm giác ngây thơ không cách nào xóa được. Nhưng mà, có lẽ Mariko vẫn nhạy cảm bắt được chữ 'hai người' kia, hai chiếc bùa, thần linh chúc phúc cho hai người.


Gian thương chính là gian thương, nếu là đưa cho Mariko có lẽ nàng sẽ không mua, nếu đưa cho Maeda thì nàng nhất định sẽ bỏ tiền. Shinoda thầm mắng tên gian thương nhỏ con đó, một lần nữa móc tiền ra khỏi bóp.


Trở về Một Mùa Xuân, Shinoda đem một chiếc bùa đưa cho Maeda. Maeda mở ra nhìn một chút, bên trong là vài cánh hoa anh đào khô.


"Em thấy —— "


Shinoda cuộn người trên Tatami, chỉ vào Maeda, giọng điệu kiên định: "Keep it."


Ngốc mới đi mua cái thứ này, hiểu ý mà.


"Được rồi."


Một lát sau: "Chúng ta còn đủ tiền không?"


"Đủ về."


Maeda: "Được rồi."




——————————————————




Gió Nam dần dần thối lui, khí trời trở nên ấm áp. Khách đến Một Mùa Xuân cũng nhiều lên, có lẽ là đi ngang qua, tạm ở đây nghỉ ngơi một chút. Bọn họ nói với Shinoda, chỗ thưởng hoa anh đào tốt nhất không phải nơi đây, phải đến hướng Đông thêm mười dặm nữa, đó mới là nơi hoa anh đào nở đẹp nhất. Lại hỏi, nếu đã tới đây tại sao không tiếp tục đến hướng Đông, chậm trễ thì không thể đặt chỗ trọ ở bên đấy được.


Shinoda đáp: Hướng Đông người người tấp nập, ở đây vắng người, yên tĩnh.


Quán trọ đắc tiền thường không có ai muốn ở lâu, khách nhân do dự chỉ chốc lát, vẫn quyết định đi hướng Đông.


Shinoda chống cằm, đầu ngón tay vẽ vòng quay mép chén trà: "Thật đáng tiếc, tôi định giúp hai người có thêm khách trọ."


"Không sao." Oshima khá là hào sảng câu tay nàng, nhiệt tình rót cho nàng thêm một chén trà, "Có một người như cô là khách nhân tôi đã rất thỏa mãn rồi."


Shinoda ném một mị nhãn về phía nàng: "Tiểu gian thương."


Maeda xé vụn bánh mì cho Acchan ăn, sau khi nhìn các nàng một hồi lâu, xé một miếng ném về phía Shinoda. Kojima vẫn ngồi xổm bên cạnh nàng, nhìn Maeda ném, thuận tay xé một miếng bánh mì khác từ tay Maeda, ném lên đầu tiểu gian thương.




——————————————————




2 nhận xét:

  1. update fic nha chủ blog ơi, ngâm giấm lâu quá, cả tuần rồi -_-

    Trả lờiXóa