Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

[Fanfic][Edit] Một hồi xuân - Chương 5










Chương 5




















Hoa anh đào còn chưa nở rộ hoàn toàn, Oshima nói chờ đến khi hoa nở, mang Sake đến, uống rượu ngắm hoa. Các nàng tế lễ hoàn tất, Shinoda chuẩn bị ném tờ giấy của mình lên.


"Có thể đừng đứng bên cạnh nhìn không?" Cảm giác rất kì quái a.


Oshima gian trá khoanh tay: "Có sao đâu, tôi chỉ muốn nhìn xem cô có thể ném tờ giấy lên không. Cái đó, cái, Oshima Mai-chan?"


Maeda ở bên cạnh đang cố gắng ném tờ giấy của mình, hòn đá nhỏ mang theo tờ giấy bay lên rồi lại rớt xuống, Maeda không ngừng lặp lại động tác trên, tờ giấy vẫn không chịu mắc lên cành. Cách quá xa, Oshima không có cách nào nhìn thấy chữ trên tờ giấy, nhưng mà. . . ít nhất. . . có thể nhận ra trên đó có bốn chữ, không phải năm. (Tên của Sama có 5 ký tự)


Oshima tựa vào lòng Kojima, cười tủm tỉm nhìn các nàng phí công vô ích.


"Hai người không phải là tình nhân, cũng không thích đối phương, tại sao lại kết bạn đồng hành?"


"Ngẫu nhiên." Shinoda cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, tờ giấy thấm ướt nước sương, Shinoda không dám lấy tay chạm lên bốn chữ kia, "Acchan là ân nhân của tôi."


Maeda đang ném giấy đột nhiên dừng lại, xoay qua nhìn nàng.


"Quên đi, không chơi nữa." Shinoda ném tờ giấy xuống đất, "Cũng đã lập gia đình, nhớ đến cô ấy có lợi ích gì."


"Ồ —— " Oshima đột nhiên hiểu rõ, "Tôi hiểu rồi, người đã có chồng chính là điểm mấu chốt."


Shinoda tung mị nhãn thứ hai về phía nàng: "Cô hiểu nhiều chuyện thật đấy."


"Nhưng mà a —— " Nháy mắt Oshima liền hồi phục lại vẻ mặt gian thương, "Đã biết rõ không có khả năng —— "


Kojima ngồi xổm xuống chơi đùa với Acchan, cầm lấy nhánh hoa chọc cho nó nhảy lên. Acchan duỗi móng vuốt khều khều nhánh hoa, vẫn không chịu nhảy.


"Nhảy đi a, nhảy đi a, nhảy lên~ "


Oshima nhích qua chỗ khác một chút, Kojima đùa với Acchan cũng nhích đến một chút.


"Đã biết rõ không có khả năng, chi bằng đi cầu khẩn thần linh đi —— " Oshima tiếp tục nhích qua bên cạnh một chút, "Cô có tâm nguyện." <= còn có nghĩa là 'thú vị'.


Kojima đùa với Acchan tiếp tục nhích đến.


Rất nhanh đã biến thành Oshima chạy vòng quanh cây anh đào, Acchan vui vẻ đuổi theo sau. Kojima chơi với nhánh hoa, ngồi một bên nhìn, khoái trá cho ra kết luận: "Nó rất thích cậu."


"Bắt con mèo này ra nhanh!" Oshima chạy trốn thở hồng hộc, vừa chạy vừa quay đầu lại thương lượng với Acchan, "Ngươi không mệt à? Ngươi không mệt à? Ngươi tròn như thế, ngươi chạy vậy mà không biết mệt à?"


"Ác quả tự có ác báo mà." Shinoda Mariko khá là thỏa mãn, "Giỏi lắm~ "


"Ngươi thật sự không mệt à? Ngươi có đói bụng không? Bên kia có đồ ăn kìa~ "


Kojima vỗ tay: "Yuuchan ganbatte(Cố lên)! Chạy nhanh một chút!"


Oshima nhảy vào lòng Kojima, tay chân bám lên người Kojima: "Người đâu cứu mạng —— "


"A, bám dính rồi."


Shinoda cười tủm tỉm gật đầu: "Quả thật bám dính rồi."


"Không phải bên đó." Maeda chỉ vào tờ giấy trên đỉnh đầu, "Nó bám lên cây rồi."


Ngoài biển thổi đến một trận gió, tờ giấy vừa mắc lên cây bị gió thổi bay đi, rơi xuống đất.


"Thật sự không được sao?" Maeda ngồi xổm xuống, nén âm thanh mang theo giọng mũi.


"Acchan." Shinoda gọi nàng.


Maeda ngẩng đầu lên.


"Về thôi." Shinoda nói.


Maeda chậm rãi đứng dậy.


Acchan nhảy đến bắt lấy vạt áo của Oshima, cơ thể tròn vo chỉ có thể nhảy lên một đoạn nhỏ. Shinoda cùng Maeda đã đi ra sân, Oshima nhìn theo bóng dáng các nàng, vô cùng thân thiết cọ cọ vào mặt Kojima: "Bọn họ thật đáng thương a. . ."


Hai con người thương tổn, kết bạn với nhau, cùng lắm chỉ là trò chuyện và an ủi.


"Ai biết được?" Kojima ôm lấy thắt lưng nàng, "Mùa xuân là mùa yêu đương mà."


Oshima cười tủm tỉm, gật đầu.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét