Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

[Fanfic][Edit] Một hồi xuân - Chương 8


Đã chỉnh lại chức năng comment.





Chương 8






















Gió Nam đi qua, trận mưa đầu xuân bắt đầu rơi xuống. Mưa phùn lất phất, không tiện ra ngoài. Sáng sớm Shinoda thức dậy, mưa còn đang trút. Nàng vẫn luôn duy trì thói quen dùng bút máy phác họa, mang theo bên mình một cuốn kí họa. Maeda chui trong ổ chăn không chịu dậy, Shinoda một mình xuống lầu, chuẩn bị đi đến hành lang tầng một vẽ hai gốc cây anh đào kia. Đến lầu một mới phát hiện Oshima đang ở đấy, cầm bút lông —— vẽ vẽ.


Kojima đứng bên cạnh nhìn nàng, đã thay một bộ kimono khác, trên búi tóc là một nhánh hoa anh đào.


Nháy mắt Shinoda cảm thấy hai người đó quả thật là từ thời đại đồ đá sống dậy. Mãi đến khi nàng đi đến sau lưng Oshima, nhìn thấy thân cây xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy.


"A—— " Shinoda hiểu ra, gật đầu, "Trường phái trừu tượng."


Kojima lắc đầu: "Yuuchan, nhiều năm như vậy rồi sao cậu vẫn không tiến bộ chút nào."


Gian thương nhỏ con biết ngại ngùng, thật hiếm thấy: "Maa —— "


Tình tiết liếc mắt đưa tình Shinoda không định nhìn nữa, ôm bàn vẽ đi đến chỗ khác trên hành lang. Shinoda cầm lấy bút máy bắt đầu phác họa, cũng khéo léo họa ra đường vài đường viền, ngẩng đầu phát hiện cây bút lông đã nằm trên tay Kojima, Oshima ngồi xổm trên chiếu tre bên cạnh nàng , cười khanh khách nâng tách trà.


【Ngã tâm anh hoa chính phóng, hà tất mịch xuân quang.】
Trong lòng ta hoa anh đào đang nở, hà tất gì phải tìm kiếm cảnh xuân.


Buổi chiều là lúc nấu nướng, vừa vặn mưa cũng tạnh. Đồ ăn là tử huyệt của Maeda, Maeda là tử huyệt của Shinoda. Đầu óc gian thương nhỏ con minh mẫn không gì sánh được, đâm mạnh vào tử huyệt của Shinoda.


Shinoda không còn cách nào khác chỉ có thể bỏ tiền ra.


Điều đáng mừng duy nhất chính là tay nghề Oshima không tệ, Maeda vô cùng tán thưởng, đến nỗi đối mặt với nàng cũng không gọi nàng là nhỏ con nữa, ân cần gọi nàng là Yuko-chan. Acchan hôm nay vẫn tham gia với mọi người, ngồi trên chiếu tre chờ món mỹ vị cá mực nướng.


Hoa anh đào trên cây trổ ra càng nhiều, khoảng chừng mấy ngày nay là lúc nó nở rộ. Kojima đùa với Acchan, Maeda vây bắt Oshima, Shinoda nửa nằm nửa ngồi trên chiếu tre uống sake, đúng là mùa xuân.


Đồ ăn lần lượt được đem lên, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Đang lúc khung cảnh thật náo nhiệt, trên cây hoa anh đào rơi xuống một vật, rớt lên chiếc chiếu tre. Shinoda thấy rõ nó là một hòn đá nhỏ, ngẩng đầu nhìn.


"A, rơi xuống rồi." Shinoda phát hiện một việc hiếm lạ, đưa tay bắt lấy tờ giấy đang lượn lờ rơi xuống. Vốn định cười to một phen, lại nhìn thấy những hán tự quen thuộc trên tờ giấy. Nụ cười vừa nở trên gương mặt từ từ thu lại, Shinoda nhìn tờ giấy trong tay, người sõi đời cũng không cách nào có thể nghĩ ra phản ứng thỏa đáng trong lúc này.


"A! Thật trùng hợp!" Oshima mạnh vỗ tay một cái, cười to, "Có người trùng tên với cô! A ha ha ha ha ha!"


"Không sao." Maeda cắt đứt màn giúp đỡ không rõ ý tứ của nàng, "Cũng đã rơi xuống rồi. Chị thấy đó, kết quả cũng không có gì thay đổi."


Người từng yêu trước kia, không phải là người được định trước, Shinoda cũng không phải. Maeda cúi đầu, nước mắt nhịn không được từng giọt từng giọt rơi trên chiếc chiếu tre.


"Ở nơi nào? Người em yêu. Còn phải chờ đợi bao lâu nữa."


Acchan đi đến bên cạnh nàng, nhảy lên đùi nàng. Maeda vuốt ve lưng nó, lẳng lặng khóc.


"Tôi không tin các người." Shinoda vẫn trầm mặc từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng đã mở miệng, "Thần linh gì cũng không thể quyết định được."


Oshima nhăn nhăn mi, khóe miệng mơ hồ có tiếu ý, trao đổi ánh mắt với Kojima ở xa xa.


Shinoda đem tờ giấy đeo lên cổ, mang vớ trắng bước tới tàng cây anh đào. Ở gốc cây anh đào trăm năm có một người ôm lấy nó, Shinoda cố sức nắm lấy chỗ gồ của thân cây, chậm chạp leo lên.


Chén trà đã cạn, Oshima nâng chén lên, Kojima một lần nữa giúp nàng rót đầy.


Oshima nhàn nhã thong dong nhấp một ngụm trà: "Khách nhân, cẩn thận một chút~ "


Giọng điệu trông có chút hả hê.


Kojima phụ họa bằng âm thanh mềm mại: "Ganbatte~ "


Phụ nữ ba mươi tuổi vụng về bám lấy thân cây, vừa trượt xuống lại rất nhanh đạp lên. Có lẽ từ sau khi mười tuổi nàng chưa từng làm những chuyện như thế này nữa, loại chuyện ngu ngốc lại chấp nhất này. Shinoda muốn khóc, nước mắt trào ra từ lúc nào nàng cũng không còn biết nữa.




——————————————————




Tác giả: Cứ từ từ, cứ từ từ.
Giữ hố thêm lát nữa, cho các ngươi bánh mì.
silver đã nói ra rồi(?)(Dò mãi chẳng thấy ai tên silver www thấy mỗi silvia www), ta đây giải thích một chút: Mariko làm vậy không phải bởi vì cảm động. Tâm tình trong lúc đó cực kỳ phức tạp, có thể hiểu ngầm được thì hiểu, không hiểu ngầm được thì giả bộ đã hiểu đi.


Cái comment của Phế Sài ở post của Silvia là: Ta nghĩ đó không phải là cảm động, đó là một loại phản kháng của bản thân.


Rồi, ai hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì giả bộ hiểu đi nha =))))




4 nhận xét:

  1. fic này từ đầu đến chap này văn phong thật nhẹ nhàng nhưng lại cuốn hút chị đọc, muốn đọc để xem khi nào có nút thắt :v
    đùa thôi , thật ra muốn đọc để biết chuyện của 2 nv chính tới đâu :3
    mấy bài nhạc trong blog rất phù hợp với fic này, làm tăng thêm cảm xúc vì vừa nghe vừa đọc fic này

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. (─‿‿─) đúng ời, bài Fly me to Polaris thiệt hợp với fic này :3

      :3 cám ơn ss đã comment

      Xóa
  2. à há, đã comment dc bằng nick này mà k cần nhập mấy kí tự gì :3

    Trả lờiXóa