Chương 2
Kojima trở nên không quá cự tuyệt
Yuko, nhưng mà vẫn không thích cười cũng không thích nói, giao tiếp rất trắc trở.
Mariko nói thẳng, may mà Yuko còn chịu bao Kojima, bằng không theo cái tính khí
này của Kojima, khách nhân có lẽ không thấy hứng thú. Lúc trước đã từng có
khách nhân trách cứ Kojima, bây giờ chỉ tên(Ý là chọn) Kojima chỉ còn lại Yuko.
"NyanNyan có biết
chưa."
Biết Yuko là kim chủ(Ông chủ có
tiền) của nàng, nên mới chiều ý Yuko như vậy.
"Ngươi không chú ý?"
"Chú ý cái gì?"
Mariko cười cười: "Không có
gì."
Nếu thiếu tiền như vậy, đến đây
làm rốt cuộc là lựa chọn không sai. Kojima quả thực thiếu tiền, việc đó nàng
chưa bao giờ giấu diếm.
"Trong nhà có cha mẹ không
có việc làm chính thức, ông nội và em trai. . ." Ngừng một chút, "Em
trai không có việc làm. Hiện tại tôi cũng mất việc, không còn biện pháp nào
khác."
"Ngươi là một người con gái
rất thông minh." Mariko thẳng thắn, "Rất biết chọn người."
"Ý ngài là
Oshima-chan?"
"Ngươi có thể khiến nàng bỏ
tiền ra ta đương nhiên vui vẻ, điểm đó ngươi không cần lo lắng." Mariko
đem tiền tháng này phân phát cho Kojima, để trước mặt nàng, "Bất quá Yuko
không phải ngày nào cũng đến, hy vọng ngươi có thể đi bắt chuyện với khách nhân
khác."
Kojima cầm tiền lên: "Tôi đã
biết."
Mariko nhìn nàng một hồi:
"Ngươi có phải. . . thích Yuko?"
"Không có việc đó."
Kojima cúi đầu, đem tiền bỏ vào bóp, "Nàng chỉ là khách nhân của tôi mà
thôi."
Mariko cười cười: "Vậy
sao?"
Kojima trả lời, chắc chắn mà
lãnh(lạnh) tĩnh: "Vâng."
Mariko không nói gì thêm.
Yuko có vài ngày không đến,
Kojima theo an bài của Mariko mà đi tiếp khách nhân khác. Người đàn ông trẻ hơn
30 tuổi chi tiền rất rộng rãi, không thua gì Yuko. Điều hòa đã mở, đáng tiếc là
chưa đủ mát. Người đàn ông cởi âu phục ra, cởi nốt cúc áo, giọng điều càng ngày
càng lỗ mãng.
"Ta biết xem tay đấy, đến
đây ta giúp ngươi xem một chút."
Đưa tay sờ bàn tay Kojima.
Kojima rụt lại một chút, đáng tiếc
thoát không kịp.
"Thật tốt —— "
"Khách nhân, xin đừng như vậy."
"Có gì đâu mà —— "
Cửa phòng mở ra, Kojima ngẩng đầu,
nhìn thấy Yuko tay bưng một ly rượu đỏ đi đến, không nói không rằng đổ hết lên
đầu người đàn ông kia.
"A~ ở đây thực sự nóng quá~
" Yuko ném ly rượu xuống, cười tươi, "Khách nhân, rượu đỏ ướp lạnh
này ngài có thích không?"
"Ngươi!" Người đàn ông
nổi giận chỉ vào mặt nàng, "Quản lý của các ngươi ở đâu!? Ta muốn khiếu nại!"
"Thật sự rất xin lỗi, chính
là ta." Yuko kính cẩn khom lưng hướng hắn cúi người, "Vâng, ta hiểu
cơn giận của ngài. Chi phí của ngài ở quán toàn bộ miễn, mời ngài thượng lộ
bình an."
Người đàn ông nghẹn nói không nên
lời, tức giận rời đi.
Yuko đến bên cạnh Kojima ngồi xuống,
rút một tờ khăn giấy trên bàn, giúp nàng lau đi rượu đỏ bắn trúng trên quần áo.
Kojima lúc này mới hồi phục tinh thần, cầm lấy khăn giấy trong tay Yuko:
"Cám ơn."
"Quần áo này không thể mặc nữa,
ngày mai ta mua cho ngươi cái khác."
"Không cần."
"Không được cự tuyệt."
". . . Vâng."
——————————————————
Ngày hôm sau Yuko đem quần áo
mang đến, nàng tới sớm, M&Y còn chưa mở cửa, các nữ nhân viên tốp năm tốp
ba tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm. Kojima cầm quần áo vào thay, Yuko ghé vào
quầy bar nói chuyện cùng Mariko, nói loạn xạ câu được câu không.
"Công chúa của ta~ "
Yuko nhìn chằm chằm vào phòng thay đồ, "A, không biết công chúa mặc vào rồi
sẽ như thế nào nữa."
"Công chúa?" Mariko
khinh bỉ, không thèm che giấu, "A —— công chúa."
"Vâng~ " Yuko hướng
nàng làm một cái nghi lễ kỵ sĩ, "Nữ vương đại nhân tôn kính."
Mariko đưa tay đánh vào ót nàng:
"Nữ vương muốn đầu của ngươi."
"Đúng đúng đúng! Hai mươi mấy
người, mang theo súng!" Mấy công nhân nói chuyện phiếm kích động đề cao âm
thanh, "Nghe nói bắt được hung thủ rồi, là người của nhóm Yamaguchi."
Yamaguchi cũng là một băng đảng Yakuza lớn có thật ở Nhật.
"Là cái nhóm Yamaguchi
đó?"
"Đương nhiên."
"Chiyoko." Mariko đột
nhiên mở miệng, "Lông mi giả của ngươi rớt kìa."
"Hả?" Đối phương giơ
gương lên nhìn một hồi, "Không có a."
Chiyoko khép gương lại, lúc này mới
hiểu được. Do những người con gái tụ cùng một chỗ đã tản ra, im lặng không phát
ra một âm thanh nào.
Toàn bộ mặt tiền của quán tại khu
đèn đỏ, điều hành trái với pháp luật nhưng cũng sát với biên giới hợp pháp, ở kẻ
hở giữa Hắc và Bạch tìm được một thế cân bằng cho chính mình. Có một số người
không nên nói đến, đó là việc bình thường.
Hiển nhiên bầu không khí trong
quán có chút áp lực, Yuko cười to vài tiếng: "Sợ cái gì, nhóm Yamaguchi ở
ngay đây, chúng ta không có nhỏ mọn như vậy."
Kojima mặc y phục từ trong phòng
thay đồ bước ra, đúng lúc nghe được những lời này.
"Oshima-chan. . ."
Kojima sửng sốt một chút, "Ngươi vừa nói gì?"
"Hime-sama~ thật xinh đẹp~
" Yuko cười đến hài lòng, "Ta nói ta là người của Yamaguchi."
Sắc mặt Kojima trong nháy mắt cứng
lại, rất nhanh khôi phục, thoáng khom người hướng Yuko cúc cung: "Xin lỗi."
Xoay người trở về phòng thay đồ,
trở ra đã mặc lại quần áo của mình, quần áo Yuko mua cho nàng bị nàng cầm trên
tay.
"Không thích ta là xã hội
đen?"
"Thật sự xin lỗi."
Kojima vẫn đang duy trì lễ nghi, "Lúc trước tôi nói tôi là cảnh sát, đó
cũng không phải nói đùa —— tôi đã từng là cảnh sát." Tiếp đó cũng không
nói gì nữa.
"Thì ra là vậy." Yuko
cười gượng một tiếng, "Thì ra là vậy."
Kojima đem quần áo cất vào trong
túi, giơ lên trước mặt Yuko: "Xin ngài thứ lỗi."
Yuko nhận lấy cái túi, cười cười:
"Lười đi trả, ta cũng không mặc được, Mariko, cho ngươi."
Mariko nheo mắt: "Ta là Nữ
vương, không mặc được quần áo công chúa."
"Đừng có nhỏ mọn như vậy."
Yuko bỏ chiếc túi lên quần bar, quay đầu lại nhìn Kojima, "Ta còn có thể
tìm ngươi không?"
Kojima cúi đầu: "Ngài là
khách nhân, vì công việc tôi sẽ không cự tuyệt."
"Vậy là tốt rồi." Yuko
cầm lấy quần áo của mình ở bên cạnh, "Ta về trước, ngày mai đến tìm
ngươi."
Mariko lấy túi quần áo lật lật
nhìn, Yuko nhào về phía trước muốn hôn lên trán nàng, Mariko không ngẩng đầu
lên: "Không được để lại nước bọt."
Nói chưa dứt lời, Yuko đã lập tức
chuẩn bị duỗi đầu lưỡi. Mariko đẩy mặt nàng: "Cút."
"Vâng~ "
Một hồi lâu sau khi Yuko đi,
Kojima mới xoay người chuẩn bị bỏ về. Mariko gọi nàng lại: "Xã hội đen
cùng cảnh sát xung đột cũng không lớn, nghiêm túc mà nói Yuko không tính là xã
hội đen, chỉ là baba nàng là người của nhóm Yamaguchi, nàng không được lựa chọn."
Kojima không đáp lại, Mariko đi
ra quầy bar, đem quần áo của Yuko đưa cho Kojima: "Đừng làm tâm tên tiểu tử
đó tổn thương."
"Nàng chỉ là khách nhân mà
thôi."
"Vậy sao?" Mariko cười
rộ lên, "Tùy ngươi."
Không hơn.
————————————————
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét