Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 16










☆ Đệ thập lục chương


















Từ Cửa hàng tiện lợi "thăng cấp" lên thành Cửa hàng Cafe tiện lợi, việc buôn bán của cửa hàng có thể nói là phát triển không ngừng, lưu lượng khách hàng ra vào cũng không ngừng, chỉ có vài cái bàn hầu như không đủ, nhân viên của cửa hàng cũng vội vàng đảo tới đảo lui. Maachan và Haruna không cần phải nói, phải chiêu đãi khách hàng đồng thời còn phải ứng phó Mariko và Yuko hai tên phiền toái. Còn Yuki không biết cơn gió nào, mỗi ngày đều đến, một mình ngồi trong góc uống trà, vẫn duy trì nụ cười quái dị, ánh mắt thường liếc về phía Mayuyu đang bận bịu. Itano cùng Kasai thỉnh thoảng cũng đến chơi, dáng vẻ ngọt ngọt ngào ngào, như keo như sơn, lần nào cũng khiến mọi người hỏng mắt. Còn Mariko cùng Yuko được liên hợp kháng nghị, hai người mới bớt cự nự nhau. Rất bận rộn rất khổ sở chính là nhân vật chính của chúng ta, Takamina, làm việc hết công suất mệt chết không kể đến, bởi vì bản thân là con người, lại không có pháp lực bảo vệ mình, một vài khách hàng luôn thừa dịp điếm trưởng Acchan không để ý đến đùa giỡn nàng, chọc ghẹo nàng, khiến nàng khó mở miệng mà trả lời.


Hôm nay, trước khi mở cửa, Mayuyu cùng Maachan một bên lau bàn một bên bàn chuyện trên trời dưới đất.


"Oku Manami. . ." Mayuyu nắm khăn lau trong tay, nhăn nhó mở miệng.


"Chuyện gì?" Maachan không quay đầu lại, lên tiếng trả lời.


"Ngươi nói xem, có phải ta bị bệnh hay không. . ." Mayuyu nhẹ thở dài, ánh mắt mê ly nhìn xa xôi.


"Bệnh? Không có nóng a. . ." Maachan xoay người, đem tay sờ trán Mayuyu, lại nhíu mày, nhìn biểu tình Mayuyu, trong lòng hiểu rõ, thu cánh tay lại, "Nga, ta biết rồi, là phát dục a."


"Này! Đừng nói khó nghe vậy nha! Ta, ta. . ." Mayuyu giận dữ đỏ mặt, lên tiếng phản bác.


"Còn không phải, ngươi nhìn ngươi xem, hai mắt đầy xuân tình, tức cảnh sinh tình, ta còn chưa nói gì mặt ngươi đã đỏ như vậy, nhất định là nghĩ cái gì đó." Maachan diện vô biểu tình, tiếp tục lau bàn.


"Oku Manami!" Mặt Mayuyu càng ngày càng đỏ, hung hăng giậm chân.


"Được rồi được rồi, ngươi là một tên ngạo kiều a, không giỡn với ngươi, có chuyện gì nói thẳng đi." Maachan bực mình nói, từ từ làm việc tiếp.


"Ta. . . ta gần đây. . . A, ngươi biết Yuki không?" Mayuyu lấy tay gãi gãi gò má, cố gắng điều chỉnh lại tâm tư rối loạn của mình.


"Biết." Nói thừa, mỗi ngày đều có thể thấy cái thứ đó, sao mà không biết.


"Nàng. . ." Âm thanh của Mayuyu nhỏ như tiếng muỗi kêu, cúi đầu giấu đi gương mặt đỏ ứng, nhìn ngón chân của mình, "Hình như ta thích nàng. . ."


"Vậy à? Nhưng mà bình thường không thấy ngươi nói chuyện với nàng nha." Maachan nhướn mày, tay vẫn không ngừng động tác.


"Ừa, mỗi lần ta thấy nàng, đầu óc liền rối loạn, không có cách nào nói chuyện được với nàng a, mỗi lần tới gần nàng, cơ thể ta sẽ không tự chủ được mà run bần bật. . ." Đó là vì bản năng của cơ thể trước mối nguy hiểm a! Dù sao sự tình lần trước Yuki làm với nàng, nàng hình như nhớ không rõ a. . .


"Đó là bởi vì. . ." Maachan đang muốn giải thích, lại bị Mayuyu cắt ngang.


"A! Tiêu rồi tiêu rồi, đây là lần đầu tiên ta thầm mến một người a! Ngươi nói xem tỷ lệ thành công của ta bao nhiêu? Cao không?" Mayuyu ôm mặt, đôi mắt phát sáng. Maachan còn đang đen mặt, câm nín a. Rốt cuộc có để cho người ta nói hết không hả! Quên đi, mặc kệ nàng, tên Mayuyu đại ngu ngốc, chỉ cần nàng mở miệng, khẳng định Yuki sẽ "thịt" nàng luôn!


"Được rồi, có một vấn đề này ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi với Mariko rốt cuộc là thế nào?" Mayuyu chấm dứt thơ thẩn, chuyển chủ đề, khiến Maachan trở tay không kịp.


"Ta với nàng không có gì hết, chỉ là một vài chuyện." Cơ thể cứng đờ, Maachan khẽ cắn môi, giả vờ điềm tĩnh trả lời.


"Đừng có mà gạt ta a, hai người các ngươi vừa nhìn đã thấy phức tạp, làm sao không có gì? Thành thật khai báo, hai người các ngươi khi xưa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mayuyu nheo mắt, tiến đến trước mặt Maachan, cười đến vô cùng xảo trá.


"Ta nói không có gì tức là không có gì! Ta có thể phát sinh chuyện gì với tên đó? Hừ, bất quá chỉ là một tên cuồng Cà-ri, thích Panda, lão quái lolicon biến thái! Ta còn lâu mới thích cái loại này!" Ném cái khăn lau, Maachan gầm lên.


Vừa dứt lời, đúng lúc cửa hàng đến thời gian mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, Mariko liền thuận thế xoay người lách tới.


"Oku Manami~ Cà-ri Cà-ri~ ta muốn ăn Cà-ri~ có nhớ ta không?" Mariko cười toe toét, vươn hai tay, nhào tới Maachan.


"Ngươi a cái tên ngu ngốc." Không lưu tình, một tay chụp lấy gương mặt bắt đầu lại gần của Mariko, sắc mặt Maachan đỏ ửng xoay người rời đi, Mariko ở phía sau không ngừng đuổi theo còn la ó không ngừng.


"Oku Manami~ Oku Manami~ " Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Mayuyu nhếch nhếch khóe miệng, lên tiếng tấm tắc. Còn nói không có gì nha, biểu tình của Oku Manami hoàn toàn bán đứng nàng nha! Còn nói mình ngạo kiều, nàng có kém mình chút nào đâu!


Cảm giác có người vỗ mình, vừa quay đầu lại, Mayuyu gặp ngay gương mặt cười cười của Yuko.


"Mayuyu~ Oshiri~ " Yuko hướng Mayuyu làm một tư thế chỉ hai người họ mới hiểu, Mayuyu giương lên khóe miệng, lập tức làm theo, đưa tay tựa vào tay nàng vẽ ra một nửa quả đào. => ω


"Cha nuôi~ " Giọng nói ngọt ngọt cra Mayuyu khiến Yuko rất là thoải mái. Biết được Yuko trước đó không lâu, hai người nhất kiến như cố(vừa gặp mà đã như quen biết từ lâu), nửa đùa nửa thật mà nhận làm "Phụ Nữ". <= mình nghĩ cái này là chơi chữ a, "Phụ" trong cha "Nữ" trong con gái :v nghĩa là Cha nhưng không phải giống đực =)))))


"Ngoan~ ngươi có thấy Mẹ nuôi đâu không?" Gật đầu, đôi mắt Yuko bắt đầu đảo xung quanh. "Mẹ nuôi" tất nhiên là chỉ Haruna.


"Ở trong kho, một lát sẽ ra." Mayuyu thành thật trả lời.


"Ờ ờ~ ta đi tìm nàng đây~ " Yuko chà xát hai bàn tay, cười cười với Mayuyu.


"Vâng~ " Mayuyu gật đầu, nhìn Yuko rời đi.


"Ha ha. . ." Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, Mayuyu quay đầu lại, nhìn thấy chính là gương mặt đang cười của Yuki.


"A? Yu, Yuki?" Mặt đỏ hoe, hoang mang lo sợ, Mayuyu xoay người bỏ chạy, để lại Yuki ngạc nhiên một mình sầu não.


Nàng, vẫn không thể chấp nhận mình sao. . .


Ngồi ngay ngắn ở bàn thu ngân, nguyên màn hồi nãy Acchan nhìn thấy, nhịn không được mà lắc đầu.


Thực sự là một đám không thể khiến cho người khác bớt lo! Vẫn là Takamina khá tốt, vừa chịu khó vừa nghe lời lại trung thành, quả thực là một nhân viên cửa hàng gương mẫu a.


Tâm lý khẽ lay động, Acchan nhìn về phía Takamina đang đứng trước cửa tiệm.


"Chào mừng quý khách. . ." Gương mặt của Takamina đỏ cũng không nhẹ, ánh mắt mơ mơ màng màng, hai chân run rẩy, khom người chào, cúi người thật lâu không có đứng thẳng lên lại.


"Takamina?" Nhận thấy khác thường của Takamina, Acchan vội vàng đến bên cạnh nàng.


"Điếm trưởng. . ." Takamina chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Acchan, vô thức cười cười, hai chân mềm nhũn, ngay lúc Acchan ôm lấy nàng khi thân thể nàng đồng thời ngã xuống, ngất đi.


"Takamina!" Acchan khẩng trương hô to, từng trận từng trận khủng hoảng tập kích lòng nàng. Nàng ôm chặt lấy Takamina đang hôn mê, ánh mắt hoảng loạn. Ngay lúc này Acchan cũng không ý thức được, bản thân mình từ lúc chào đời cho đến nay, lần đầu tiên sợ hãi mất đi một người đến như vậy.


Tiếng kêu của Acchan thu hút lực chú ý của những người khác, mọi người liền chạy tới.


"Để cho ta xem." Maachan nghiêm túc tiến tới, chống lại đôi mắt lo lắng của Acchan.


"Ừ. . ." Biết bản lĩnh của Maachan, Acchan không cự tuyệt, nàng để Takamina dựa vào người mình, ý bảo Maachan kiểm tra cho nàng.


"Thế nào? Nàng rốt cuộc là bị gì?" Acchan nhìn gương mặt nghiêm túc của Maachan, sốt ruột hỏi.


"Phát sốt, nhưng mà không cần lo lắng, nàng chỉ là mệt mỏi quá độ hơn nữa tinh thần không được tốt dẫn đến hư nhược cơ thể, mấy ngày nay lại bị cảm lạnh. . . Để nàng nghĩ ngơi một hồi sẽ không sao." Maachan nhún vai, lui qua một bên.


Cảm lạnh. . . Mọi người nhất trí nhìn về kẻ "Đầu sỏ" Haruna, Haruna biểu tình vô tội nghiêng đầu, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Lạ ghê a. . . Rõ ràng ta chỉ hắt xì một cái vào Takamina thôi mà a. . ."



3 nhận xét:

  1. "rõ ràng ta chỉ hắt xì 1 cái" chết cười mất. bị Tuyết nữ hắt xì k bị đông lạnh là may lắm rồi a. e chịu c rồi đó Nyan à (* °.°)

    Trả lờiXóa
  2. :) sắp có màn chăm sóc cảm động rùi :) nhờ sự việc lần này acchan nhà ta cũng hiểu rõ hơn 1 chút tình cảm của mình rùi :) cho 2 người phát sinh tình cảm nhanh đi cho fan bccc mừng nào :) chuyện mayu là vì sợ nên hiểu lầm thui sao ? Yuki thik mayu thấy rõ rùi đó :) còn maachan với mariko, kojiyuu ko bít bao giờ mới có tiến triển :) trc giờ 2 cặp này chỉ toàn chơi rượt bắt thui ak :) tks thánh ! mong chap mới à !

    Trả lờiXóa
  3. Vâng Vâng
    Chỉ hắt xì có 1 cái chứ nhiêu

    Trả lờiXóa