Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 17











☆ Đệ thập thất chương

















"Ngài cố gắng chịu đựng thử thách, chắc chắn sẽ trở thành Trợ Dực(Trợ trong trợ giúp - Dực là cánh), ta trung thành chờ đợi ngài trở về. . ." Quanh quẩn bên tai là một âm thanh xa lạ của một người đàn ông nàng nghe không rõ, Takamina mờ mịt mà mất phương hướng trong bóng tối, đột nhiên trước mắt xuất hiện một luồng sáng, ấm áp mà không chói mắt, nàng vô thức đi theo nó, thân thể dần dần dung nhập vào ánh sáng.


"Takahashi!"


"Takahashi-chan?"


"Takamina, Takamina. . ."


Sao mà ồn thế. . . Takamina chậm rãi mở mắt, xung quanh là những khuôn mặt quen thuộc khiến nàng càng thêm hoảng sợ. Yuko cố gắng ló đầu ra nhìn từ phía sau Haruna, Mariko, Maachan cùng Mayuyu vây quanh bên giường nàng.


"Các ngươi làm gì vậy?!" Takamina hoảng hốt ôm chặt chăn, trong lòng đột nhiên dấy lên dự cảm bất an. Các nàng không lẽ dự định ăn, ăn tươi nàng a?!


"Ngươi quên ta và Mayuyu cũng là người sao. . ." Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Takamina, Maachan nhịn không được mà ôm trán.


"Còn ta nữa, ta cũng là con người~ " Nghe thấy lời Maachan, Mariko cũng nhịn không được mà giơ tay, hăng hái bừng bừng chen ngang vào.


"Ngươi là cái loại lão bà sống 100 năm chưa chết không có tư cách nói." Maachan liếc mắt nhìn Mariko, Mariko lập tức câm nín, ủy khuất mà rụt rụt cổ, cố vươn mặt ra. "Ờ. . ."


"Takamina, ngươi thấy thế nào?" Yuko lộ ra một vẻ mặt nghiêm túc khó có thể thấy được, khiến Takamina có chút không thích ứng nổi.


"Ta. . . thấy gì?" Takamina thộn mặt.


"Ngươi vừa rồi té xỉu nha! Oku Manami xem qua cho ngươi, nói là phát sốt, nhưng mà không sao, ngươi đã uống thuốc đặc hiệu của Yuki đưa, chắc là. . . không có gì đâu ha?" Mayuyu bô lô ba la nói xong, trên dưới đều quan sát gương mặt Takamina sắc khí có chiều hướng chuyển tốt.


"Rõ ràng là ta cũng có thuốc đặc hiệu tại sao không cần ta. . . Cà-ri chữa trị cảm mạo thật sự có công hiệu mà. . ." Mariko ở một bên lẩm bẩm, lần thứ 2 bị ánh mắt Maachan khiến nàng K.O <= nốc ao =))


"Ta. . ." Sốt rồi té xỉu? Hình như là có chuyện đó. . . Takamina sờ trán mình, nhiệt độ cơ thể đã khôi phục lại bình thường, chỉ là đầu còn chút choáng váng.


"Vừa rồi ta thi triển pháp lực hồi phục trên người ngươi, nên đầu thấy hơi choáng là bình thường." Maachan nhìn thấy Takamina khó chịu, nhàn nhạt lên tiếng.


"A, cám ơn, cám ơn mọi người. . ." Takamina sờ sờ ót, đỏ mặt, hướng mọi người liên tục nói cám ơn. Những người này. . . lại có thể quan tâm mình như thế. . . đây là ngoài "đại ca" ra, lần đầu tiên khiến Takamina cảm nhận được sự ôn nhu giữa người và người.


"Takamina, xin lỗi, đều do ta không tốt. . ." Đè bờ vai Yuko, Haruna thật khó khăn mới ló đầu ra được. Nàng xấu hổ mà nhìn Takamina, Yuko đứng ở trước người nàng, bị nàng lơ đãng mà phóng thích khí lạnh mà đông thành băng.


Takahashi, thấy ta tràn đầy nghĩa khí chưa! Mạo hiểm sinh mệnh của mình ngăn cản Haruna, mặc dù có nhân cơ hội sờ sờ một chút. . . Yuko đứng một bên, hai hàm răng đánh bò cạp lại với nhau, trong lòng mãnh liệt hét lên.


"A?" Takamina nhìn Haruna, lại nhìn nhìn trên đầu Yuko bốc ra khói trắng, muốn cười lại không dám cười mà mím môi, nhẹ lắc đầu: "Không sao, ngươi đừng để trong lòng." Lại nói tiếp, hình như không có thấy Điếm trưởng đâu. . . Điếm trưởng đang trông tiệm hả? Hay là bận bịu việc khác. . . Takamina ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn ra cửa phòng.


"Takamina!" Cửa phòng đột nhiên mở, chỉ thấy Acchan đang bưng một mâm đầy đủ các loại thức ăn, hấp tấp chạy đến.


"Cảm thấy tốt lên chút nào không?" Buông mâm thức ăn, Acchan chạy đến bên giường, mọi người ăn ý mà tách ra chừa chỗ cho nàng, ánh mắt đều cùng quét về cái mâm cơm, đồ ăn xếp thành một ngọn núi nhỏ kia. Nhật, Trung, cơm kiểu Tây. . . những món ăn nhiều màu tràn đầy một mâm, những chiếc đĩa cùng chồng lên một chỗ, đầy ắp, không có một khe hở.


"Điếm trưởng, ngươi, ngươi, cái này. . ." Takamina tự nhiên cũng thấy được cái mâm thức ăn đáng sợ đầy đủ mỹ thực các quốc gia kia, trong lòng nhất thời bốc lên dự cảm chẳng lành.


"Nga, vừa rồi ta tùy tiện làm một chút, nếu ngươi đói bụng thì đến ăn một chút đi." Thuận theo ánh mắt của Takamina, Acchan giương môi lên cười, hớn hở giải thích.


Tùy tiện làm? Khóe miệng Takamina giật giật, bất kể nhìn từ góc độ nào, thì cái đống thức ăn lòe lòe phát sáng này không thể nào "Tùy tiện" làm được a!


Làm một chút? Nhìn "Cái tháp" cao chót vót kia, Takamina dở khóc dở cười cay mày, quả thực, với sức ăn của điếm trưởng mà nói thì đây không tính là nhiều. . . nhưng đối với một con người bình thường mà nói, số lượng thức ăn như thế này, chí ít cũng đủ cho mười người cùng ăn a!


Ăn một chút. . . Ánh mắt của Takamina và Acchan gặp nhau, con ngươi đen láy của Acchan lấp lánh vô số ánh sao, cõi lòng đầy chờ mong. Hiển nhiên là dự định tận mắt thấy Takamina đem "Bữa cơm thương yêu bệnh nhân" ăn sạch sẽ không thừa một chút nào.


Dạ dày Takamina co thắt, nàng nhìn bốn phía với ánh mắt xin được giúp đỡ. Gương mặt của mọi người đều nhất trí, tránh đi ánh mắt của nàng.


"Cái đó. . . Ta đột nhiên nhớ tới ta có chút việc muốn làm. . ." Maachan xoay người rời đi.


"A, ta cũng vậy." Mayuyu cũng nhân cơ hội chuồn mất.


"Oku Manami~ đừng bỏ lại ta mà~ " Mariko cũng vội đuổi theo.


"Ha ha ha, ở đây nóng quá, ta đi ra ngoài hít thở không khí đây~ " Yuko ngượng ngùng gãi gãi gương mặt đang đông cứng, len lén kéo kéo ống tay áo của Haruna.


"Nóng? Ta có thể. . ." Haruna nhìn Yuko, khóe miệng cười cười.


"Haruna, nhanh đi theo ta đi a, đừng ở chỗ này tìm phiền phức. . ." Vẻ mặt Yuko như sắp khóc, ánh mắt uy hiếp của Acchan cùng ánh mắt cầu xin của Takamina khiến nàng như có mũi nhọn sau lưng.


Cửa phòng đóng chặt, các nàng đã bỏ đi, hy vọng "Cầu sinh" cuối cùng của Takamina một chút cũng không thành công.


"Cái kia, điếm trưởng. . ." Takamina cố gắng vơ vét số từ ngữ có thể dùng được trong bụng ra, uyển chuyển dùng từ ngữ gây động lòng người là có thể thành công "Tránh được một kiếp".


"Tới đây, nếm thử một chút xem hợp với ngươi không~ " Acchan tủm tỉm cười bưng một đĩa Sushi, lúc Takamina há mồm ra nói liền nhét hai cái vào.


"A. . ." Hai mắt rưng rưng, bị dọa, Takamina theo bản năng nhai nhai nuốt nuốt.


"Ngon!" Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Takamina ngạc nhiên lên tiếng. Này là mùi vị gì a?! Quá thần kỳ! Nàng lớn như vậy rồi lần đầu tiên ăn được một miếng Sushi ngon như vậy! Điếm trưởng đúng là biết giấu nghề, khó có thể tin a!


"Vậy ăn nhiều một chút nga~ " Gương mặt tươi cười của ma nữ trong mắt nàng được khuếch đại, vừa rồi còn đắm chìm trong cảm khái, trong nháy mắt Takamina đã bị phán "Tử hình".


Ba mươi phút sau. . .


"Điếm trưởng, ta thật sự là, hức, ăn không vô nữa. . ." Nấc cục một cái, ôm cái bụng căng tròn, Takamina đau khổ rên thành tiếng.


"Ngươi coi ta là bạn bè hả?" Acchan thu hồi nụ cười, diện vô biểu tình.


"Hả? Hức. . ." Chỉ là ăn cơm thôi mà, có cần nói nghiêm trọng như thế không a? Lôi vấn đề hữu nghị ra nói a! Takamina kinh hoảng. Điếm trưởng muốn no chết nàng sao!


"Còn gọi ta là điếm trưởng, không cảm thấy quá xa lạ hả?" Acchan nheo mắt, ngữ khí bất thiện(Không hiền lành). Nhưng trong lòng đã sớm bị phản ứng của Takamina khiến cho Nhạc khai liễu hoa(Vui như hoa nở).


"Nga, nga, ta biết rồi điếm. . ." Bị ánh mắt "Uy hiếp" của Acchan nhìn chòng chọc tới ứa mồ hôi, Takamina nhỏ thanh đổi giọng, mặt đỏ hoe: "Atsuko. . ."


Acchan ngẩn người, vốn tưởng rằng nàng sẽ giống như những người khác gọi mình là "Acchan", chẳng lẽ nàng muốn chứng minh nàng là người đặc biệt?


"Không sao không sao, trẻ nhỏ dễ dạy. Ăn no rồi thì nghỉ ngơi đi~ " Nhếch lên khóe miệng, Acchan thỏa mãn sờ sờ đầu Takamina, quay lại nhìn một đống thức ăn kia, chìa đũa ra. Takamina ngơ ngác nhìn Acchan Phong quyền tàn vân(Gió cuốn sạch mây) đem đồ ăn còn lại tiêu diệt gọn, ngơ ngác nhìn Acchan thanh nhã móc khăn tay ra lau khóe miệng, ngơ ngác nhìn ánh mắt lấp lánh của Acchan nhìn chằm chằm mình, lúc này Takamina mới nhận thấy có gì đó không thích hợp.


"Atsu, Atsuko. . . cái kia, vô cùng cảm ơn ngươi đã làm thức ăn cho ta, thực sự ngon vô cùng, ta. . ." Takamina cảm thấy đầu xuất hiện một cơn choáng váng, nàng thế nào lại nhìn Acchan đến ngây ngốc a! Là do bệnh chưa hết, cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.


"Nga? Không cần khách khí~ nếu như thích sau này ta mỗi ngày đều làm cho ngươi ăn nha~ " Acchan phát ra tiếng cười "hắc hắc hắc", liếm liếm khóe miệng.


Ế?! Đừng a a a a!!! Hôm nay, Takamina phát ra tiếng kêu thảm thiết từ nội tâm vang đến tận mây xanh.



1 nhận xét:

  1. Ta chết vì hp mất a!!! Ai mà kawaii như Acchan nhà Taka a, ng ta bệnh ko lo thuốc thang mà lo cho ăn thôi nha. Trong mắt Acchan thức ăn là thần dược a, chỉ cần ăn là sẽ khỏi bệnh hahaha, cười chết mất mà.

    cảm ơn a.

    Trả lờiXóa