Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 18













☆ Đệ thập bát chương
















Trong cửa hàng, Acchan đứng trước quầy lau chùi chiếc bình thủy tinh trong tay, cách quầy hàng, Yuko đang hưng phấn khua tay múa chân nói gì đó với Acchan.


"Nghỉ phép?!" Acchan dừng tay, khăn lau trong tay bay vào mặt Yuko. "Không bàn nữa." Nghiêm mặt, hiển nhiên Acchan đối với đề nghị Yuko không chút quan tâm.


"Hả?! Ngươi đừng vội bác bỏ, suy xét một chút đi mà!" Vì Haruna, ta nhịn! Yuko lôi cái khăn lau trên đầu xuống, lộ ra bộ mặt nịnh nọt.


"Suy xét cái gì, có tiền không kiếm mà còn chạy đi nghỉ ngơi để đốt tiền? Ngươi cho ta là đồ ngốc à?" Acchan gõ gõ mặt bàn, hướng Yuko ném cho cái ánh mắt khinh bỉ.


"Nhưng là. . . chỉ biết kiếm tiền không chú ý nghỉ ngơi là không được a, ngươi xem Takamina nàng không phải là một cái ví dụ đó sao? Bệnh đều do mệt mỏi. . . chỉ có kết hợp giữa làm và nghỉ ngơi mới có thể kiếm càng nhiều tiền nha!" Yuko nhanh trí, đem Takamina vừa đi ngang qua tóm lấy.


"Cái gì? Chuyện gì xảy ra?" Bệnh nặng vừa mới khỏi, tinh thần Takamina còn chưa khỏe mạnh, nàng nhìn Yuko lại nhìn Acchan, không hiểu gì cả.


"Ừ. . . Ngươi nói có lẽ cũng có vài phần đạo lý. . ." Acchan nhìn Takamina từ trên xuống dưới, cười cười với vẻ mặt mù tịt của Takamina.


Ế?! Người này là ai a, nở ra một nụ cười động lòng người như thế tên gì con nhà ai a! Acchan lại có thể lộ ra một biểu tình dịu dàng như thế, bị gì nhập sao?! Yuko há to họng, mắt trừng to, một bộ dạng "Nhìn thấy quỷ". :v nhà ngươi mới là Quỷ, Acchan nhà ta là Ma


"Ngươi muốn bị ta "mời" ra ngoài à?" Acchan nheo mắt lại chuyển sang hướng Yuko, gương mặt tươi cười bỗng chốc trở nên âm hàn(Âm trong Âm-Dương, Hàn là lạnh) vô cùng.


"Ngươi biết thuật đọc tâm hả?!" Yuko sợ đến nhảy dựng, hai tay ôm ngực lạnh run.


"Tất cả đều viết trên mặt ngươi." Acchan cười tủm tỉm nói, lộ ra một hàng răng trắng, "Còn nữa, đừng có làm cái bộ dáng thiếu nữ bị ngược đãi đó cho ta, ta thực sự không ngại bạo hành ngươi đâu."


"Ô a! Haruna cứu mạng a! Acchan muốn bạo hành ta a~ " Yuko vội xoay người, một bên lớn tiếng la, một bên ôm đầu lủi đông lủi tây trong cửa hàng. Acchan cùng Takamina cùng nhau quăng một cái xem thường, nhìn nhau, sau đó ăn ý cùng cười thành tiếng.


"Yuko, ngươi làm gì vậy a, như thế này sẽ dọa các khách hàng khác." Haruna bưng một cái khay từ phòng trong ra, buông khay xuống, nghiêng đầu bĩu môi, cau mày nhìn Yuko nhảy nhót.


"Ách. . ." Yuko dừng gấp ngã nhào xuống đất, thuận thế chống hông, dùng 1 tay khác chống đầu, hai chân bắt chéo, làm ta một tư thế thật là ngầu. Chỉ tiếc rằng gương mặt đỏ hoe vì đau phối hợp với nụ cười ngốc ngốc của nàng, muốn buồn cười thì có bao nhiêu buồn cười.


"Ta, ta chỉ là đang luyện tập. . . để, giảm béo." Yuko nháy mắt mấy cái, hướng tới Haruna phóng điện.


"Phụt. . ." Khách hàng ở gần đó hết thảy rất không nể tình mà phun hết nước trong miệng ra. Haruna dùng một tốc độ khiến người không thể thấy rõ ném một cái xem thường, tiến đến nâng Yuko dậy, lôi nàng đến trước mặt Acchan.


"Tự nhìn đi." Ngón tay Acchan hướng đến thông báo dán trên tường, Yuko vừa nhìn vừa đọc: "Cấm gây tiếng động lớn ồn ào trong cửa hàng, tranh cãi ầm ĩ hay đùa giỡn, vi phạm phạt 5 ngàn lạp bỉ. . . Cái gì?! 5 ngàn lạp bỉ?! Không bằng ngươi chém chết ta đi!" Yuko lớn tiếng oán trách.


"Bây giờ ta chính là cướp, vậy ngươi trả hay không trả?" Acchan vỗ tay một cái, Takamina đứng phía sau cầm chảo và xẻng cười khổ, Mayuyu cầm bảo kiếm cười xấu xa, Maachan diện vô biểu tình tay cầm giá chữ thập cùng Haruna đang mỉm cười.


Đối mặt với khí thế cường đại cùng uy hiếp của năm người, Yuko nuốt khan, đành phải xin tha: "Ta trả, ta trả. . ." Oa oa, Acchan cái tên tham tiền chết tiệt, hại ta phá sản mới cam tâm hả?!


"Cám ơn, hân hạnh được tiếp đón~ " Tiếp nhận 5 ngàn lạp bỉ từ trong tay Yuko đang rơi lệ đầy mặt, Acchan mỉm cười xoay người đi, hướng các nhân viên của nàng mở miệng: "Đúng lúc mọi người đều ở đây, ta có chuyện muốn tuyên bố." Bốn người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, rồi cùng nhau nhìn về phía Acchan, chờ nàng nói tiếp.


"Tối nay ngừng buôn bán để nghỉ ngơi, hôm sau chúng ta sẽ đi du lịch, mọi người thấy sao?" Acchan cười tủm tỉm lên tiếng.


"Du lịch?!" Mayuyu có vẻ hưng phấn, nàng kích động ôm cánh tay Maachan, ồn ào lên tiếng: "A a! Điếm trưởng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"


Khóe miệng Maachan giật giật, liếc mắt vào trong góc nơi Mariko đang cắn khăn nước mắt lưng tròng cùng Yuki một bên nghiêm mặt bóp nát chén trà.


"A, du lịch. . . vui không a?" Haruna mờ mịt bĩu môi.


"Vui! Bảo đảm vui!" Như là đột nhiên sống dậy, vừa nãy còn ủ rủ Yuko đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt lòe lòe phát sáng mà cầm tay Haruna. "Acchan, ta, ta cũng muốn đi, không cần lo, ta tự trả tiền, ngươi coi ta vô hình là được rồi!" Yuko vừa run rẩy vừa hướng Acchan nói, trên lông mi nháy mắt kết thành một tầng băng mỏng.


"Rất khó xem ngươi vô hình nha. . . nhưng mà nếu như ngươi không buông tay, ta sợ rằng ngươi thực sự biến thành trong suốt a." Acchan dở khóc dở cười liếc mắt về phía Yuko.


Rút tay về, Yuko lưu luyến nhìn Haruna, làm cho mọi người toàn thân nổi da gà.


"Chúng ta cũng muốn đi~ được không, Maeda?" Chẳng biết từ đâu ra, Itano nắm tay Kasai đi đến.


"Tùy các ngươi, đừng rước phiền phức cho ta là tốt rồi." Acchan nhàn nhạt mở miệng.


"Ta thấy người rước phiền phức cho người khác là ngươi a~ " Itano nheo mắt, trong lời nói toàn là mùi thuốc súng.


"Nga? Sợ phiền sao ngươi còn đi?" Acchan nhíu mày, căn bản không xem lời khiêu khích vừa rồi của nàng ra kí lô nào cả. Cái tên Itano Tomomi này, rõ ràng là đã giải quyết chuyện hiểu lầm với nàng xong rồi, mà vẫn tranh cãi cùng nàng, là do quá rảnh rỗi hay sao. . .


"Ngươi. . ." Vẻ mặt Itano thay đổi, đang muốn phát hỏa, tay áo bị Kasai kéo lấy, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Kasai, tức giận của Itano lập tức như bong bóng xì hơi, cúi đầu.


"Ta rất là chờ mong nga~ " Nghiến răng nghiến lợi, Itano bày ra một nụ cười kỳ lạ.


"Ta cũng vậy nga~ " Bất vi sở động(Không nhúc nhích - tạm hiểu là thế) mà trả lại một nụ cười, Acchan nhìn theo Kasai kéo Itano đang tức giận rời đi.


"Ta. . ." Mariko nhân cơ hội chạy tới, ngẩng đầu há mồm muốn nói.


"Biết rồi biết rồi, ta không đồng ý thì ngươi cũng sẽ đi theo chứ gì?" Không nhịn được mà cắt đứt, đã đoán ra ý đồ của Mariko, Acchan liếc mắt liếc về phía Maachan.


"Ha ha, chỉ có Acchan là hiểu rõ ta~ " Chà xát bàn tay, Mariko cười đến tận mang tai.


"Nói trước, không được mang Cà-ri theo! Nếu như để cho ta thấy ngươi đem cái gì có liên quan đến Cà-ri, ngươi ~ xác ~ định ~ sẽ ~ chết ~ chắc ~ " Ngón tay chọt vào chóp mũi Mariko, Acchan nhếch khóe miệng, mỗi câu mỗi chữ đều là đe dọa.


"Ách. . . sẽ không sẽ không, ngươi yên tâm đi. . ." Hai con ngươi Mariko nhìn chằm chằm vào ngón tay Acchan, gần như biến thành mắt lé.


"Vậy quyết định như thế đi. . ." Acchan vỗ tay một cái, xoay người hướng mọi người cao giọng lên tiếng.


Tại sao không ai hỏi ý kiến của ta a a a! Sự tồn tại của ta không quan trọng đến thế sao? Ta là nhân vật chính mà a! Takamina ở trong lòng kêu khóc, nàng rõ ràng còn tỏ thái độ không đồng ý mà a! Rõ là khi dễ người ta. . .


"Yuki ngươi thì sao? Có muốn đi cùng không?" Nghe được tiếng bước chân ở sau, Acchan hiểu rõ quay đầu lại, mỉm cười nghênh tiếp Yuki đang lặng lẽ đến gần.


"Hả? Đừng hiểu lầm, ta chỉ là định cung cấp cho các ngươi một chỗ thích hợp để nghỉ ngơi, ở đó có khách sạn, quán bar của ta a, có thể miễn phí vào ở nga, đương nhiên, ta là người cung cấp, ta cũng. . ." Yuki đỏ mặt mà nói, còn chưa kịp nói xong, bất thình lình bị Acchan mạnh hôn lên má nàng một cái.


"Ế?!" Yuki sờ mặt, không thể tin được lên tiếng.


"Cái?!" Takamina cùng Mayuyu nghiêm mặt, hét.


"Nga. . ." Những người còn lại nhìn phản ứng kịch liệt của Mayuyu cùng Takamina, cùng nhau lắc đầu.


"Quá cám ơn ngươi nha~ ta còn đang lo không có ai tài trợ, giờ thì "Toàn bộ chi phí" của lần du lịch này nhờ ngươi hết nga~ Yukirin~ " Acchan cười toe toét, ôm cổ Yuki. Bốn phía lập tức vang lên tiếng hít thở nặng nề, vẻ mặt Takamina đau khổ, một bộ dáng cún con bị vứt bỏ. Còn Mayuyu thì nắm chặt nắm tay, thở lại thở, cố gắng ức chế mình không xông lên kéo Acchan cùng Yuki ra khỏi cái hành vi "Đáng chết" kia.


"Gì?! Ta rõ ràng chỉ. . ." Chỉ nói bao ở thôi mà a. . . Yuki mím môi nhìn trời, khóc không ra nước mắt.



8 nhận xét:

  1. ha...ha acchan đểu quá tội nghiệp yuki với yuko.
    Mong bạn ra chap mới. mấy ngày nay ngồi đọc truyện mà cứ cười thôi("Hj giống bị tự kỉ quả")

    Trả lờiXóa
  2. acchan bá đạo quá
    còn yuki thì cứ như tình ngay lý gian
    hahaha, tomochin thì cứ như cún con, bị chiyuu nhìn là cuối đầu, hố hố hố ^_^
    trước mặt mayu mà có nồi niêu xoong chảo thì chắc đập liền quá

    errr.. biểu tình của takamina là soa ấy nhỉ * hớn hở*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu quá mới thấy ss, cho em ôm cái

      *ôm ôm*

      Xóa
    2. humm, *vỗ vỗ* chị vẫn âm thầm lặng lẽ quan sát dõi theo em mà ^_^ *nổi da gà*

      Xóa
  3. Hahaha Ma Nữ của lòng ta thiệt là quá tham tiền a, sao mà có thể vì tiền mà cùng 1 lúc tổn thương hai ng đc a. Tội cho Taka quá đi mà, nhất định là tổn thương ko nhỏ nha.
    Sắp rồi a, sắp tới giai đoạn Người - Ma yêu nhau rồi a!

    Trả lờiXóa