Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

[Fanfic][Trans] Ảo tưởng của sự tưởng tượng - Hoàn

Tựa: A figment of her imagination
Tác giả: dorktobi@tumblr
Thể loại: Majisuka Gakuen 1
Couple: Torigoya x Minami (Kojima Haruna x Takahashi Minami; AKB48)
Tình trạng: Hoàn
Translator: Tiểu Mã
Editor: Thiên Thánh
Nguồn: http://dorktobi.tumblr.com/post/22516526701/a-figment-of-her-imagination-kojitaka






Slave của mình góp fic cho mình ( *`ω')人(бвб)








Oneshot

















Torigoya nhảy chân sáo trên vỉa hè. Chiếc bóng nhảy múa dưới ánh đèn trên mặt đường làm bạn với nàng vào mỗi đêm trên đường về nhà.





Nàng cười khúc khích, duỗi cánh tay phải ra và chiếc bóng cũng nhẹ nhàng làm theo. Với chiếc áo khoác mặc hờ hững qua tay và nửa lưng của nàng, Torigoya mỉm cười ngốc nghếch. Được gia nhập Rappapa, Torigoya mỉm cười khi nhớ lại những sự việc trước đây. Mặc dù nàng đã phải nhận vài vết thâm tím cũng như chút máu, nhưng nó cũng chẳng hề gì với nàng.





Chỉ là, nàng vẫn chưa thể hiện năng lực thực sự của mình thôi. Nụ cười của Torigoya biến mất dần khi nhớ lại họ đã cố gắng để thuyết phục nàng như thế nào.





Khẽ lắc lắc đầu và tự cam đoan với mình thêm lần nữa rằng mọi thứ đã kết thúc rồi, nàng đã được gia nhập và trở thành một trong tứ trụ dù bản thân nàng cũng không biết tại sao. Torigoya nhún vai và tiếp tục đi về nhà.






"Một người con gái?" Torigoya phát hiện một cơ thể đang nằm dưới đất, phía dưới vài bậc thang. Nàng chạy đến xoay người đó lại, dường như là một học sinh trạc tuổi nàng, máu chảy ra từ miệng cô ấy và cô ấy đang thở gấp. Torigoya nhướng mày, chọt chọt cô gái kia, giống như hồi đáp lại cho nàng, cô gái kia ho ra nhiều máu hơn và bám chặt lấy nàng.






"A... Acchan." Cô ấy ho và thở khò khè trong khi Torigoya hơi run lên hoảng sợ. Liệu nàng nên làm gì cho cô gái xinh đẹp này? Liệu cô ấy có phải là Yankee? Nhưng cô ấy trông thật dễ thương và nhỏ bé. Có chắc những điều này là nhân tố tạo nên một Yankee không?






"Này cậu gì ơi, có cần tôi giúp gì không?"






"Acchan... Xin hãy nói với cậu ấy —— " Người con gái đó đột nhiên ngừng lại, nghiến răng trong đau đớn. Nàng trở nên bối rối và vì lẽ nào đó một cảm giác mạnh mẽ trỗi lên trong nàng. Nàng muốn bảo vệ cô gái bé nhỏ này, muốn được giúp đỡ cô ấy.






"Tên của cậu là gì?" Nàng hỏi, mặc dù đây không phải lúc để làm việc này. Điều gì đó về cô gái này cám dỗ nàng và nàng muốn biết đó là gì để thỏa mãn sự hiếu kì của mình.






"Mi-minami, nhưng mà Acchan..."






Vậy là tên gì? Acchan hay Minami? Oh, đúng rồi, xe cấp cứu.






"Có lẽ nên gọi xe cấp cứu." Torigoya đặt tay mình lên môi nàng và cẩn thận lấy điện thoại ra. Trước khi nàng bấm xong dãy số, nàng nhìn nhanh về phía cô gái kia.






"Đừng lo lắng, tôi gọi rồi." Torigoya ngồi bên cạnh cô gái trẻ đó.






"Thật tốt..." Chất giọng dễ thương của cô ấy bỏ dở giữa chừng và thay vào đó là nụ cười thật yên bình.






"Hey." Torigoya chọt chọt cô gái ấy. "Hey. Hey!"






Tiếng hét của nàng càng trở nên điên cuồng hơn khi cô gái vẫn không trả lời mà từ từ hôn mê sâu. Đôi mắt của nàng mở to, nàng lay cô gái kia một cách điên dại, âm thanh của tiếng còi báo động vang ra xa khắp phía.





Và đột nhiên, chiếc bóng của nàng không còn nhảy múa nữa. Torigoya bước đi thật chậm, nhìn chiếc bóng màu đen tiếp tục trải dài, cơ thể của cô gái đó được đặt lên cán cứu thương. Trên đường về nhà, đôi mắt nàng vô hồn nhìn về một hướng vô định, không dám quay đầu nhìn lại. Vì lí do nào đó, tia sáng trong đôi mắt nàng biến mất và nàng không còn cảm thấy mình cần được hạnh phúc nữa.









—————————————————————————








"Mày có nghe gì về nhỏ Maeda chưa? Nó đánh nhừ tử bọn Team Hormon rồi đó. Thật là, mày nên nhìn thấy vẻ mặt của mấy đứa đó." Một học sinh Majisuka cười ha hả khi đang đi trên hành lang. Sado thận trọng dừng lại nghe ngóng, tứ trụ đi phía sau lưng cô. Cô cắn chặt môi và rẽ sang góc đó, để dằn mặt mấy đứa con gái nhiều chuyện kia.






Bọn học sinh đột nhiên im lặng hết khi bọn nó nhận biết được Rappapa đang tiến về phía này và mấy đứa khác đều né sang hai bên nhường đường cho họ. Sado cười nhếch mép và châm chọc bọn nhát gan.






"Đám chết nhát." Sado thì thầm và Gekikara cười khúc khích phía sau lưng cô. Sado nhướng mày, và như bình thường có nhiều hơn là một điệu cười khúc khích đầy ám ảnh đó. Cô nhìn về phía sau qua vai mình và bắt gặp đôi mắt vô hồn của Torigoya.





"Này, Torigoya." Sado nói nhưng vẫn tiếp tục bước đi trong khi Torigoya đột nhiên đứng khựng lại, chiếc áo khoác đặc trưng của nàng chệch đi một nửa "Dạo này có chuyện gì với mày vậy."





"Không có gì đâu, Sado." Torigoya nhanh chóng cam đoan thêm lần nữa trong khi bàn tay của nàng thì run điên cuồng. Sado nhún vai và tiếp tục đi lên phòng của họ.






"Cái đứa Maeda ấy, nó dường như mạnh lắm." Shibuya nói to "Tên đầy đủ của nó là gì nhỉ?"






"Maeda Atsuko." Black nói xong cũng quay lại chăm chú nhìn vào cuốn sách.



Gekikara gật đầu giận dữ và ngồi xuống cạnh Black.






Atsuko? Tai của Torigoya vểnh lên.






Minami, Acchan? Atsuko? Acchan là Atsuko, có lẽ chăng? Vậy cô gái đó là Minami? Có thể nào... họ...






Torigoya chau mày suy nghĩ và nàng bắt đầu bị đau đầu.






Sado chú ý thấy vẻ đau đớn trên mặt của nàng và lay lay vai nàng.






"Đừng tự làm mày căng thẳng, Haruna."






Torigoya hớp một hơi thở lớn rồi nằm dài xuống ghế.










—————————————————————————









"Con Shibuya khốn nạn đó. Tao đã nói với nó là nó không nên đánh Maeda trước. Bây giờ nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Chết tiệt!" Sado cau có đi đi lại lại trong phòng.





Torigoya nhìn từng bước chân của Sado, nó đã lấy được sự chú ý của nàng.






"Nhưng Sado, không phải đó là điều Yuko-san muốn chúng ta làm hả? Loại trừ Maeda ấy?"





"Im đi, đồ ngu!"






Torigoya bĩu môi và khoanh tay lại. Nàng đã bắt được cái nhìn của Maeda rồi và nàng phải nói là, cô ấy trông rất e thẹn và dè dặt. Trông như thể không hạ nổi một con ruồi. Và có vấn đề gì với đứa mập hay đi theo cô ấy? Cô ta luôn nhai cánh gà.






Torigoya khịt mũi, nhớ lại cái mùi đó. Nàng ghét gà. Đầu óc của nàng lại thơ thẩn và nàng cảm thấy mình quay lại những kí ức đáng khinh thường đó, tầm nhìn của nàng bị nhòe đi, đầu nàng đau nhức đến vô cùng. Nàng bám chặt vào cánh tay phải, tự đấu tranh để không bị chuyển đổi.






"Này, Torigoya!" Sado lay nàng khỏi cơn ác mộng. Torigoya nhìn về phía Sado, run rẩy toát mồ hôi. "Không phải là bây giờ."






"Tao phải đi." Black nói một cách nhẹ nhàng và rời khỏi phòng. Sado thở dài một cách tức tối rồi cũng đi nhanh ra khỏi phòng.






Torigoya chầm chậm đứng lên, thở hổn hển. Nàng phải ra khỏi đây, hít lấy một chút không khí trong lành để bình tâm trở lại.








—————————————————————————








"Này, tránh đường coi. Mày và quyển sách học y tá ngu ngốc của mày." Một tiếng hét hâm dọa kèm theo một tiếng phịch.





Torigoya nhảy đi trên hành lang ngây ngốc nhìn Maeda. Cô gái im lặng nhặt quyển sách rồi bỏ đi, không muốn rước thêm phiền phức từ những học sinh khác. Nàng quan sát thấy Maeda xoay lưng với vẻ mặt khó chịu của mấy đứa con gái rồi cứ thế mà đi tiếp.






Cuối cùng cũng chạm mặt nhau ở góc này, Maeda nhanh chóng bước đi tránh mặt nàng. Torigoya liếc nhìn đôi mắt nghiêm túc của Maeda nhưng cô gái kia thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái. Torigoya chú ý tới chiếc vòng tay mà cô gái đang đeo.





Những kí tự M và A được khắc trên dải băng hồng và xanh. Maeda cảm nhận được ánh mắt của Torigoya liền che đi chiếc vòng của mình bằng gấu tay áo. Một cơn gió mạnh thổi qua làm tóc của Torigoya bay tứ tung khắp mặt của nàng.






Ở khoảng thời gian ngắn ngủi đó, nàng có thể rõ ràng nhìn thấy được dáng hình của một nữ sinh quen thuộc khác cạnh bên Maeda. Nhỏ bé, tóc cột cao và mặc một loại đồng phục khác, cô gái ấy dường như rất quen thuộc. Và đánh mạnh vào đầu nàng, hai từ: "bé nhỏ"






"Minami?" Torigoya lẩm nhẩm trong vô thức và vén mớ tóc lộn xộn của mình ra. Maeda liếc nhìn nàng đầy sắc bén, thăm dò đối phương.





"Acchan?" Torigoya kích động. Nàng cảm thấy Maeda đang căng thẳng và tìm câu trả lời. Maeda mở miệng định nói gì đó, cơ thể của nàng run lên nhưng chuông trường reo vang ngay khi cô ấy định thốt ra câu đầu tiên.






Maeda lắc lắc đầu và đi đến lớp tiếp theo. Tim của Maeda đập mạnh, chuyện gì đang diễn ra?









—————————————————————————








Torigoya thơ thẩn đi loanh quanh trường. Sado vừa kể lại rằng những người còn lại trong tứ trụ, ngoại trừ nàng, đều đã bị Maeda đánh bại. Và nàng lo sợ.






Sado tìm thấy nàng, rượt theo nàng. Nhưng nàng không hề muốn chuyển đổi. Nàng không muốn quay trở lại thành Torigoya mà chính nàng cũng thấy xấu xa. Không, nàng phải chạy trốn.






"Torigoya!" Sado bắt lấy được cánh tay của nàng và Torigoya hét lên. Nàng vùng vẫy hòng thoát khỏi bàn tay đó. Nàng không muốn quay trở lại, không bao giờ.






"Đã đến lúc rồi."









—————————————————————————








Maeda đi bộ về hướng đường ray xe lửa, tay của cô nắm chặt đôi vòng tay đó, cô toát đầy vẻ phòng vệ.






"Tao thấy rồi!" một giọng nói vang dội phía sau cô và Maeda đột ngột quay người lại. Nàng không thấy ai cả và tiếp tục bước đi.






"Này!" Một bàn tay chạm vào cánh tay của cô và trước khi cô xoay người lại thì Torigoya đã đứng trước mặt. Nhưng Torigoya mà cô đang thấy không còn giống như trước đó nữa. Gương mặt tái nhợt và mái tóc đỏ che hết nữa khuôn mặt, cái nhìn đó rất đáng sợ.





Torigoya mỉm cười, nụ cười đầy nham hiểm và vuốt ve đôi vòng tay của Maeda. Nàng nhắm mắt lại và nở nụ cười rộng đến mang tai.






"Tao thấy rồi."






Maeda co người lại khi sự đen tối đó bắt đầu chiếm lấy cô và cô buộc phải nhớ lại những mảng ký ức tồi tệ đó.





Một giọng nói vang vọng trong đầu của cô.






"Mày giết cô ấy. Mày đã giết Minami. Acchan, hay tao nên nói là, mày giết đi cô bạn thân đáng mến của mày." Torigoya hét lên vui sướng trong khi Maeda quằn quại trong đau đớn. Maeda ngã quỵ xuống đất, bịt hai tai mình lại, cố gắng thoát khỏi sự buộc tội đó.






"Không. Không! Minami! Không!" Acchan hét lên, yếu ớt, cô cố gắng đẩy Torigoya ra. Người con gái đó cười nhếch mép và giật mạnh vòng tay của Maeda.






"Trả nó lại cho tao!"





Đồng tử của Torigoya giãn ra, những ký ức từ đôi vòng tay đó bắt đầu tràn ngập đầu óc của nàng. Nàng nắm chặt tay lại khi những cảm giác đau đớn đó len lỏi khắp cơ thể nàng. Ký ức đầu tiên và cuối cùng của nàng và cô nữ sinh nhỏ bé đó.






Minami, đó là tên của cô ấy. Gương mặt xinh xắn đó khắc vào trí óc của nàng dù cho đầy vết thâm tím và sẹo.






Một tiếng thét kinh khủng rít vào đầu Torigoya, nàng thở hổn hển. Nàng với tới cố nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Maeda, toàn bộ cơ thể của cô ấy đang căng ra. Họ nắm chặt tay nhau khi những kí ức của họ tan biến đi, họ ngã xuống đất ngay khi họ nhìn thấy Minami bị đánh. Hơi thở gấp hổn hển diễn ra đồng thời của cả hai khiến họ nhận ra mình đang chia sẻ cùng một kí ức.






Torigoya lần nữa chạm vào chiếc vòng tay. Mặc dù nỗi đau chỉ là thứ duy nhất nó mang lại nhưng nàng đấu tranh để chịu đựng được nó. Chỉ cần được thấy gương mặt của Minami thêm lần nữa. Tim của nàng đập mạnh hơn và nhịp thở cũng nàng cũng nhanh hơn. Điều cuối cùng nàng nhìn thấy đó là Maeda tháo kính của mình ra.








—————————————————————————








Sado vỗ vỗ vào mặt Torigoya để đánh thức nàng. Cô gái bị đánh bầm dập đó bị bỏ lại nằm trên băng ghế. Torigoya thở nặng nhọc khi nàng lần nữa thấy Sado nhìn mình đầy lo lắng.





"Như mong đợi." Nàng thở ra "Cuối cùng tao cũng là đứa vô dụng."






Sado cắn môi mình và nước mắt bắt đầu lăn dài.






Torigoya cười nửa miệng. Nàng cũng thấy rất vui mà, trong suốt thời gian mà nàng đấu với Maeda, nàng chỉ tập trung có một nửa. Không như nàng dự định, lúc đó nàng chỉ nghĩ về Minami. Nàng nhận hết cú đấm giận dữ này đến cú đấm giận dữ khác của Maeda.






Torigoya rất vui, không phải bởi vì nàng được quay trở lại trạng thái bình thường. Mà bởi vì cuối cùng nàng cũng có thể gặp lại cô gái bé nhỏ ấy. Nàng mỉm cười trong khi được Sado dìu về nhà.






"Minami..." Nàng khẽ nói khi nhớ về nụ cười đầy bình yên mà Minami trao cho nàng lần cuối trước khi tan vào hư vô.

4 nhận xét:

  1. sau bao ngày lại tái xuất giang hồ. là 1 takaharu mà từ mg mới kinh chưa. dù sao kũng vui vì thánh đã post truyện a~. nhưng mà còn nợ fic đố nha. à hôm nay nông trại được tưới nước, mát lắm a~

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Của người khác cho mà =)) chứ Thánh chưa có tái xuất đâu

      Nhớ rồi nhớ mà~ =v=

      ^_^ nhún nhảy trên FB muốn sập luôn rồi

      Xóa
    2. ehh??? thánh cũng dùng fb hả? cho m xin đi! hehe
      là kuả aj kũng đc nhưng có kái để đọc vẫn vui mà

      Xóa
    3. ^_^ nơi riêng tư không share lung tung dc a

      =v= còn Thánh thì còn nghỉ dài dài đó

      Xóa