Chương 8
Trong giấc mộng mơ mơ hồ hồ đôi
môi ôn nhu của ai đó, mang theo hơi thở nhẹ nhàng khắc lên môi nàng.
"Công chúa." Âm thanh
khàn khàn mà lại dịu dàng, "Ta. . ."
Ta cái gì? Cẩn thận nghe lại
nhưng nghe không rõ.
—— Từ lúc đầu có lẽ đã là không
được nghe rõ ràng.
Kojima từ trong mộng tỉnh lại, mở
mắt ra nhìn thấy chính là chiếc khăn trải giường màu trắng của bệnh viện.
Shizuka đang nhìn nàng, hốc mắt ngập tràn lệ.
"Cậu thực sự. . . cố gắng hết
sức rồi sao?"
"Xin lỗi."
"Jiro là tất cả đối với tớ.
. ."
Kojima lẳng lặng nhìn nàng:
"Xin lỗi."
——————————————————
"Tối nay ta mời mấy người
trong cục cảnh sát đến, ngươi để cho ta một phòng."
"Quậy chưa đủ?" Mariko
mang xong tai nghe điện thoại, xoay tay lái dời xe, "Đuổi người ta đuổi đến
một nơi làm việc không đàng hoàng, cha ngươi nhất định sẽ phái người ám sát
nàng."
Giọng nói bên cạnh thoáng chốc khẩn
trương: "Thật?"
"Oi oi, ngốc thật à?"
Mariko cười ha ha, "Ta chỉ đùa ngươi một chút, ngươi cho là Yamaguchi các
ngươi thực sự một tay che trời à. . ."
Nói ra khỏi miệng, vừa rồi còn cười
đến thở không nổi đã chậm rãi không còn biểu tình nữa. Trong tai nghe điện thoại
mơ hồ chỉ còn tiếng hít thở, Mariko trầm mặc thật lâu: "Xin lỗi."
"Ngươi không có nói sai, xin
lỗi làm gì." Yuko cười, "Ngươi giúp ta hỏi bọn hắn chuyện của Haruna,
dặn dò chúng một chút, ta ra ngoài xem xét."
Mariko gật đầu: "Được."
"Mariko."
"Hửm?"
"Không có gì, ta cúp
máy."
Mariko tháo tai nghe điện thoại
xuống, nhìn chính mình trong gương chiếu hậu. Người con gái 25 tuổi, gương mặt
vô cảm, một đôi mắt sâu không thấy đáy. Đôi mắt đó cất giấu tâm tư thế nào,
ngay cả chính nàng cũng nhìn không thấu.
——————————————————
Tối, Yuko mời đến một người cảnh
sát đến quán, Mariko tự mình tiếp khách, không quên hỏi chuyện về Kojima. Tên cảnh
sát đã say khướt nói dăm ba câu, Mariko ở bên cạnh lắng nghe.
"Đại khái là một tháng trước,
ở phố XX xảy ra một vụ án giết người, chết 3."
"Chúng ta điều động hơn 20 mấy
người ngày đêm điều tra chứng cứ, ngày thứ 3 bắt được nghi phạm, tên là cái
gì... cái gì Jiro?"
"Kumai Jiro a, là Kumai
Jiro. Qua 2 ngày kể từ khi bắt được hắn, có một người phụ nữ chạy đến chi bộ
tìm Kojima, bảo nàng cứu chồng của mình, nói là chồng của nàng tuyệt đối không
có giết người."
"Có người vợ nào lại cho rằng
chồng mình là kẻ giết người a."
"Nhưng mà, người phụ nữ đó
mang thai rồi, 7-8 tháng gì đó. Kojima với nàng hình như là bạn bè lớn lên cùng
nhau, đồng ý giúp nàng tiếp tục điều tra."
"Loại án tử này, càng nhanh
kết án mặt mũi cảnh bộ lại càng vẻ vang. Chúng ta chỉ là những cảnh sát bình
thường, lời nói có tí thuyết phục nào a. Kojima liên tục cầu xin cấp trên, cho
mình tự điều tra, khiến bề trên rất không vui. Đúng lúc giảm biên chế, đuổi
nàng đi."
"Chuyện này không phải chúng
ta không chịu giúp nàng, tên Kumai Jiro tự mình nhận tội."
"Mấy hôm trước phán quyết hạ
xuống phải không nhỉ? Tử hình. Nghe nói hắn cũng không chống án."
Mariko ra hiệu cho Chiyoko tiếp tục
rót rượu cho bọn họ, Mariko cầm lấy ly rượu, vẫn trầm mặc.
"Ta nhớ rõ hôm đó đúng lúc
là hôn lễ của bà chủ a. . . đáng tiếc là không thành." Chiyoko bỗng dưng
nhớ tới.
"Bà chủ nửa đường chạy mất
a. Thiệt ngầu, quăng áo cưới vứt giày cao gót liền chạy mất."
"Bà chủ~ bà chủ?"
"Hả?" Mariko phục hồi
tinh thần, "Sao?"
"Ngày đó tại sao bà chủ lại
tự nhiên bỏ đi?"
"Phì~ " Mariko cười đến
vô cùng xinh đẹp, "Chỉ muốn thử đào hôn một lần xem có vui không. .
."
"Bà chủ hư quá đi à~ nhưng
mà, ta thích~ "
Mariko cười híp mắt nâng ly cùng
nàng.
——————————————————
Khi Yuko còn bé thường hay bị
Mariko bắt nạt, nàng từng nói với Yuko, ở ngôi đền gần đó có thần linh. Tiểu
vóc dáng ngu ngốc mỗi ngày đều chạy đến viếng thăm 3 lần, kết quả đương nhiên
quá rõ ràng rồi. Biết được chân tướng, Yuko chạy đi tìm Mariko, còn người đi lừa
thì cười đến vô tâm vô phế(Ý nói không quan tâm gì khác, không rõ lắm):
"Ai bảo ngươi dễ mắc lừa chi~ "
Yuko vểnh mỏ, đôi mắt tròn vo ngập
nước nhìn nàng: "Ta tin tưởng ngươi như vậy."
【Ta tin tưởng ngươi như vậy.】
Mariko
nhìn đôi mắt nàng, quay qua hướng thần linh thề: Tuyệt đối không bao giờ lừa
ngươi nữa.
Shinoda
Mariko tuyệt đối sẽ không lừa dối Oshima Yuko, đây là lời thề của nàng đối với
thần linh tuyên thệ.
Từ
trong miệng Chiyoko nhắc đến màn hôn lễ long trọng xa hoa kia, người thân bạn
bè cùng không ít các nhân vật nổi tiếng có mặt chúc mừng. Chồng của Mariko là một
thương nhân bình thường, tướng mạo trông không đẹp trai, nhưng ăn nói lại rất
hài hước. Hai người khi nhỏ là bạn cùng học, có người nói có lẽ là mối tình đầu.
Ngày hôn lễ đó, Yuko mang lễ vật đến, ở nơi không người hỏi nàng, có đúng là thực
sự thích người đó hay không.
"Tất
nhiên." Mariko cười rộ lên, "Sao lại hỏi vậy?"
"Ngươi
đã từng thề với thần linh, sẽ không lừa dối ta."
"Ta
nói rồi, ta sẽ không lừa dối ngươi." Mariko nhìn vào mắt Yuko, "Ngươi
biết lời ta nói chính là thật."
"Phải.
Ta biết." Yuko đem lễ vật giao cho Mariko, cười cười, "Vậy chúc mừng
ngươi."
——————————————————
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét