Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

[Fanfic][Edit] Dạ Bôn - Hoàn








Chương 10


















Có một ngày, mở cánh cửa kia ra, người yêu ngươi sẽ về đến nhà.



Mariko lái xe vượt đèn đỏ chạy đến sân bay, vé máy bay vừa sắp xếp một giờ nữa là khởi hành, nàng không có xác định được có đến kịp không. Ngày mai hóa đơn thu phạt xếp thành một chồng, hộ chiếu bị lấy và hủy, cái tiểu vóc dáng kia nhất định sẽ nhảy tới châm biếm nàng: A ha ha ha ha, ngươi quan tâm cho ta như thế sao.


Sẽ vậy, nếu như nàng còn có thể sống để trở về.


Điện thoại Yuko vẫn gọi không được, Mariko không xác định được ý đồ của Kojima đối với Yuko đến tột cùng là gì, nguy hiểm hay an toàn, cái duy nhất nàng biết đến chính là Yuko cùng cái án tử kia có quan hệ.


Hôm đó Mariko lái xe đi tìm Yuko, tình cờ nhìn thấy xe của Yuko đỗ ở ven đường. Bên cạnh xe còn một mẩu thuốc lá bị quăng bỏ, Mariko đi dọc theo con hẻm nhỏ, ở cuối đường rốt cuộc cũng nhìn thấy Yuko. Quần áo trên người Yuko đã bị xé rách, buông lỏng hai tay ngồi bệt dưới đất, bên cạnh là máu của ba người đàn ông.


"A, Mariko." Yuko ngẩng đầu, ánh trăng rọi vào gương mặt nàng, "Ta đánh tụi nó chết rồi."


Giọng nói bình tĩnh, không có hối hận, chỉ có lạnh lùng.


Mariko khom người kéo nàng: "Đi theo ta."


Yuko giãy ra, cố chấp ngồi xuống đất: "Ta không kiềm chế được tâm tình của mình, bọn họ nói rất đúng, ta là ma quỷ, nhà Oshima là ác ma."


Mariko kéo nàng đi ra ngoài.


"Buông!"


Mariko quay trở lại tát một bạt tay, hung hăng tát vào mặt Yuko: "Khốn kiếp!"


"Liên quan gì đến ngươi!"


Mariko giơ tay lên lại cho nàng một bạt tay, cánh tay bởi vì lực phản lại mà mơ hồ đau.


Yuko nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt không hề che giấu phẫn nộ.


Mariko tóm lấy áo Yuko, vung cánh tay đã thành nắm đấm. Móng tay do lực bóp mà đâm vào da thịt, nhỏ máu.


Kumai ở phía sau chạy đến. Hắn là thuộc hạ của Yuko, nhà Oshima bảo hắn đi tìm Yuko, giống như Mariko, hắn cũng như thế mà tìm đến.


"Kumai?"


Kumai không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt: "Đây là. . . chuyện gì xảy ra? Bọn họ. . . còn sống không?"


"Chết rồi." Yuko nhanh chóng trả lời hắn, "Bị ta đánh chết rồi."


Kumai khiếp sợ trong chốc lát, sau đó vội tỉnh táo lại: "Shinoda-san, xin ngài mang Tam tiểu thư rời khỏi đây."


"Ngươi thì sao?"


"Ta xử lý hiện trường, đem những gì có liên quan đến Tam tiểu thư tiêu hủy."


"Chưa đủ." Mariko lập tức bác bỏ, "Mấy cái mạng này cần người vác đi nơi khác."


"Ta làm là được rồi." Kumai hít sâu một hơi, "Năm đó nếu không có Tam tiểu thư cứu ta, ta đã sớm chết rồi. Ta ở Saitama còn có một người vợ đang mang thai cùng mẹ già, phiền các ngài chiếu cố rồi."


Lúc đó Yuko đã tỉnh táo lại, Mariko kéo nàng lảo đảo đi ra từ con hẻm, ném nàng vào xe, lập tức gọi điện thoại đến nhà Oshima.


Việc đó cứ như thế được giấu nhẹm đi, Yuko từ đó rất ít quan tâm đến chuyện của Yamaguchi, chuyện của Kumai càng không hề đề cập đến. Mariko thấy được sự hèn yếu của nàng, thấy được vùng vẫy cùng bàng hoàng, thấy quyết tâm cáo biệt quá khứ của nàng.


Kojima là sự cứu rỗi của nàng.


Yuko là người thông minh, Kojima cố ý tiếp cận nàng nàng sao lại không biết. Nàng chỉ là sắm một vai bị lừa dối, làm như vậy khiến nàng thấy an tâm. Đòi hỏi sự an tâm đó cần phải trả giá như thế nào, Yuko có lẽ đã sớm biết.


Đèn xanh chuyển sang vàng, rồi rất nhanh chuyển qua đỏ. Mariko không có giảm tốc độ, đường biên bên phải mạnh đụng vào cửa xe nàng.



——————————————————



Hạ xuống một trận tuyết lớn, trên mặt đất sáng sớm đã biến thành một mảnh tuyết trắng. Yuko ăn xong bữa sáng do mẹ của Kojima chuẩn bị, ấm áp thoải mái đi ra ngoài. Kojima tiễn nàng đến trạm xe, hai người sóng vai đi, bông tuyết lác đác rơi lên nóc dù của Kojima, dội lại những âm thanh lộp bộp.


"Thực sự không về Tokyo?"


"Không về." Kojima đem dù đưa cho Yuko, "Phiền ngươi mang câu xin lỗi của tôi cho Mariko."


"Không sao." Yuko bung dùng, "Vậy còn án tử của Jiro?"


"Cứ như vậy đi." Kojima giúp Yuko phủi tuyết còn sót trên vai, "Không cần điều tra nữa."


"Sẽ không gặp lại sao?"


"Sẽ không." Kojima cười, "Tôi nghĩ sẽ không."


"Xin lỗi."


"Sao lại như thế nữa rồi." Kojima cười rộ, "Tôi từng nghĩ đến việc bán thân thể để cứu Jiro, cái loại tôn nghiêm gì đó chỉ là hư vô, không bằng mạng người quan trọng a. Nhưng mà đều là chuyện quá khứ, hiện tại nói như vậy cũng không có ý nghĩa gì nữa."


"NyanNyan. . ."


Kojima cúi đầu hôn lên môi Yuko: "Tạm biệt." Nàng nói, "Con mèo nhỏ của tôi."


"Quá đáng." Yuko vừa khóc vừa cười, "Lúc này còn muốn cười nhạo ta."


Kojima cười, ôn nhu mà an tĩnh, phất tay hướng nàng tạm biệt.


"Gặp lại sau."



——————————————————



Mariko tỉnh lại trong bệnh viện, tay và chân phải đều đã bó thạch cao, không thể động đậy. Có một tiểu vóc dáng ghé vào bên giường nàng, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm đọc chữ đang viết trên miếng băng vải.


"大島優子. . ." Một bên đọc một bên viết, "." <= Của Oshima Yuko


"?"(Của) Mariko quơ cánh tay bó thạch cao đánh nàng, "Không được viết bậy bạ!"


"Không sao, sau này ta cũng cho ngươi viết." Tay trái Yuko đỡ đòn của Mariko, tay phải vẫn tiếp tục viết, ". . . 女王. . . 大人."


"Tên khốn kiếp!"


Yuko xoa thắt lưng đọc từng chữ một: "Nữ vương đại nhân của Oshima Yuko!"


Mariko giơ chân trái không thương tật lên đá nàng.



——————————————————



Xin lỗi, ta là hung thủ. Sát hại Jiro, còn là hung thủ giết em trai cùng mẹ khác cha của ngươi.



——————————————————



Mariko nháy nháy mắt nhìn chằm chằm Yuko, bị nhìn chòng chọc khiến Yuko sợ hãi: "Nhìn cái gì vậy."


"Chúng ta sẽ gặp nhau dưới địa ngục sao?"


"Ta khinh."


"Nhưng mà sau khi ta chết, ta nhất định sẽ xuống địa ngục."


"Không sao." Yuko không chút để tâm xua tay, "Ta sẽ xuống trước chờ ngươi."


"Tên khốn kiếp."


"A ha ha~ "



——————————————————



Có một ngày, mở cánh cửa kia ra, người thân yêu của ngươi sẽ trở lại.



——————————————————




Tác giả có đôi lời: Cái tựa Dạ Bôn này thật ra chỉ là phù vân(không có nghĩa là gì hết(:v)), lúc đó tay ta run bần bật, nga, dù sao cũng đã gõ lên rồi, vậy cứ thế đi. Các ngươi đừng có nhìn chằm chằm cái phù vân này a, ta sẽ bị áp lực rất lớn!

Nhưng mà không nghĩ đến thực sự viết Mariko Dạ Bôn(Chạy trong đêm) vào tình tiết a, ta trước tự tát mình một cái, *kêu cái bốp!* =))

Trước đó fic có nói đến Hải Đường, đó là một phần văn tả nhân vậy. Gần đây ta có sửa lại nó. . . Ừa. Hải Đường cùng Mariko là một loại, yêu nhưng không được, hết sức bảo vệ đối phương, ngấm ngầm chịu đựng nhưng lại rất thông minh —— yêu nhưng không được tất nhiên đã bị ta bỏ rồi. Ta rất yêu Hải Đường, cho các ngươi biết tin mừng là ta đã đem nó rút ra thành một fic khác, rốt cuộc cũng hoàn thành cái fic đó, không còn gì hối tiếc nữa.

Ta am hiểu yêu nghiệt quốc dân, cẩu huyết(Chỉ những tình tiết thường thấy) nảy sinh, dễ như trở bàn tay, nhưng viết cái fic này thật là khổ cực cái mạng già. Các ngươi dâng trà cho ta đi.

Ta không thích giải thích nội hàm(Hàm ý bên trong) của fic. Fic viết đến đây để lại không ít lo lắng, tự thân suy nghĩ đáp án. Hoặc là căn bản đã không có đáp án. Nhìn ta giải thích không có ý nghĩa, không bằng đi xem bình luận của mọi người, người có cặp mắt hỏa nhãn kim tinh. Ta yêu ngươi, tới đây, chúng ta cùng chọn một ngày lành tháng tốt để cùng nhau ——

Uống trà nga.



A hèm, Thánh không rõ có loại xe nào mà tay lái ở bên phải hay không, vì Sama đụng vào đường biên bên phải, và bị thương ở tay phải và chân phải, mà thường thì tay lái ở bên trái, muốn đụng vào tay phải thì còn cách một hàng ghế, nghĩ sao vẫn thấy ngộ ngộ, lại không có ai rành tiếng Trung để hỏi, cũng không muốn sửa lại fic, nên, cứ nghĩ có một loại xe như thế đi o(`ω´ )o 

Sẵn nói thêm một chút, rất xin lỗi vì đã bỏ bê đến bây giờ, Thánh cũng ray rứt lắm ;A; mọi người hận 1 Thánh tự hận đến 10 ;A; nhưng cái cơn kiềm không được, cũng định vứt bỏ tất cả theo Sama, nhưng nghĩ lại còn 1 tháng nữa lận, Sama đang cố gắng thu xếp tất cả việc còn lại trong AKB thì mình cũng hãy nên thế, cho nên sẽ ráng end Ma nữ tiện lợi điếm trong 1 tháng này, sau đó thì không biết thế nào, chỉ là không muốn gợi vết thương lòng.



7 nhận xét:

  1. nga~ :v

    rốt cuộc lại end MariYuu à :(

    buồn lòng kinh khủng

    Trả lờiXóa
  2. cuối cùng là sao nhỉ, kết thúc mở à, muốn dđộc giả nghĩ sao thì nghĩ à =_=

    mừng thánh siêng trở lại nhất thời (>_<)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. =)) fic Phế Sài lúc nào cũng vậy và ss lúc nào cũng hỏi câu này

      Xóa
  3. Kết thúc đối với ta quá hoàn hảo.

    Chữ の kia ta sung sướng không kể xiết :) :)

    Trả lờiXóa
  4. Ở Châu Âu là tay lái bên phải, Châu Á có Nhật cùng Thái Lan cũng là tay lái bên phải. Vốn dĩ tay lái điều ở bên phải nhưng do Tư Bản đã phải thì Xã Hội sẽ trái, đối đầu nhau đó mà.

    Cám ơn nha.

    Trả lờiXóa