Chương 9
Tháng 11 trời đêm rất lạnh,
Kojima từ trong bệnh viện đi ra, sửa sang lại khăn quàng cổ chuẩn bị về nhà. Đôi
tai lộ ra ngoài rất nhanh bị lạnh đến đỏ hoe, Kojima đưa tay che tai, mơ hồ
nghe được có người gọi tên của nàng.
"Haruna! NyanNyan! Công
chúa!"
Kojima chậm rãi buông tay, nhìn
thấy một cục lông tròn vo lùn lùn cách nàng một con đường nhảy nhảy hướng nàng
quơ quơ tay: "Ở đây! Ở đây!"
Một con chuột tròn quay nhảy nhảy,
mở cặp mắt to tròn cùng hai cái răng cửa.
Kojima nhịn không được nhẹ cười
lên.
Hai người đến một quán Cafe ở ven
đường ngồi xuống, uống một chút Cafe thân thể lạnh cóng cũng dần ấm áp.
"Thế lực nhà Oshima đã đến tận
Saitama rồi à?"
"Không phải, nơi này là địa
bàn của Kawashima." Yuko nâng tách Cafe nóng lên uống một ngụm, "Ma,
ông già nhà ta có dã tâm là được."
"Vậy à." Kojima nhìn ra
phía ngoài, ánh đèn đường mờ nhạt rọi xuống mơ hồ nhìn thấy được bông tuyết đang
rơi, "Tuyết rơi."
"A, đúng thiệt."
——————————————————
Mẹ Mariko sau mấy năm trước mắc bệnh
qua đời, người đưa cô dâu vào lễ đường là cha của Yuko.
"Nếu như baba ngươi còn sống,
nhất định sẽ cảm thấy rất vui vẻ." Cha của Yuko nói như thế.
Mariko cười rộ lên: "Cảm ơn
ngài."
"Yuko đâu? Đi đâu rồi?"
Mariko nhìn bốn phía: "Vừa
nãy không phải còn đang ở đây sao?"
Chỗ ngồi của Yuko đã trống không,
trong lễ đường cũng không thấy bóng dáng Yuko.
"Mariko?" Chồng sắp cưới
của nàng nâng tay nàng lên, "Sao vậy?"
Mariko mạnh vứt mạng che đầu,
khom lưng tháo giày cao gót, chạy về phía đại môn của lễ đường.
——————————————————
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, phủ
kín con đường về nhà của Kojima. Giao thông công cộng chậm chạp chạy, Yuko xoa
xoa tay đứng bên cạnh nàng cùng đợi.
"Không đến được sao?"
"Chắc vậy." Kojima vươn
tay hứng lấy vài bông tuyết đang rơi, "Tuyết rơi nhiều quá."
Yuko ngẩng đầu nhìn nàng một hồi,
cởi cái nón len chụp đầu nàng đang đội. Hai cục lông áp vào hai tai bị lạnh đến
đỏ bừng của Kojima, Yuko thỏa mãn vỗ vỗ tai Kojima: "Yoshi, giờ thì tốt rồi."
Kojima tiến đến trạm chờ xe bus,
chần chờ chốc lát, hỏi nàng: "Có muốn đến nhà của tôi không?"
Yuko gật đầu: "Được."
Hai người về đến nhà thì trời đã
khuya, Kojima cầm chìa khóa mở cửa, ấn công tắc mở đèn. Phòng khách rộng lớn
bày ra vài thứ xa xỉ như TV màn ảnh rộng cùng dàn loa có giá trị, Kojima cởi
giày: "Vào đi."
Người nhà Kojima đã đi ngủ hết,
hai người rón rén di chuyển. Bên cạnh cửa ra vào có bày trí ảnh của Kojima cùng
người nhà, đa số là cùng chụp với năm người, chỉ có một chút không nhiều lắm ảnh
chụp của Kojima và một người phụ nữ hao hao nàng.
"Lúc tôi 2 tuổi baba và mama
ly hôn, mama sớm tái hôn." Kojima đẩy cửa một gian phòng, "Em trai
trong nhà không cùng một mẹ với tôi."
"Xin lỗi."
"Không, không sao."
Kojima buông túi xách, "Muốn uống gì không?"
"Không cần."
"Vậy." Kojima ngồi xuống
giường, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, "Ngươi cũng biết đó, biết tôi lừa ngươi,
vậy cũng không muốn nói gì sao?"
Nàng nói: Trong nhà có cha mẹ
không có việc làm chính thức, ông nội và em trai không có việc làm.
Nàng nói: Tôi ngoại trừ làm việc
này, thật sự không có biện pháp khác.
Yuko nghiêng đầu cười cười:
"Không có."
Kojima cười rộ: "Thật sự là
một đứa ngốc a."
"Ma, chắc vậy. . ."
"Hôm nay ngủ cùng tôi đi."
"Hả? Ngủ cùng nhau?" Mặt
Yuko thoáng cái đỏ lên, "Ta xấu hổ a. . ."
"Thật vậy sao?" Kojima
nằm lên giường trước, cười vỗ vỗ chỗ bên cạnh, "Nhanh, đến đây."
"Kojima-chan thật hư."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng người lại không có chút khách khí nào nằm úp sấp
tới, "Thơm quá~ mùi của NyanNyan~ "
"Thích tôi sao?" Kojima
đột nhiên hỏi nàng.
Yuko trở người: "Thích."
"Thích bao nhiêu?"
"Nhớ tới Kojima-chan sẽ cảm
thấy an tâm."
Kojima cười rộ lên: "Nói dối."
"Không có a~ " Yuko bò đến
bên người Kojima, "Sẽ cùng Kojima-chan trải qua cả đời a, an tâm như vậy."
"Rất kỳ quái a. Rõ ràng mới
biết tôi chưa tới một tháng."
"Không biết." Yuko đem
gương mặt đặt lên vai Kojima, "Kojima-chan thì sao?"
"Sợ rằng không thể yên tâm tồn
tại hết một đời." Nụ cười của Kojima rất nhạt, "Tôi không có cách nào
đối mặt với ánh mắt của Shizuka."
"Kumai Shizuka?"
"Shizuka vẫn cảm thấy Jiro
không phải là hung thủ, Jiro hiếu thuận lại thương yêu vợ con, sẽ không vì cảm
xúc nhất thời mà vứt bỏ bọn họ không lo." Kojima không nhìn Yuko, "Nhưng,
nếu như gánh tội thay người khác, thì việc đó lại khác."
"Ra là vậy." Yuko bất động,
"Kojima-chan cũng nghĩ như vậy?"
"Ừm." Kojima thản nhiên
nói, "Người đó có lẽ có chức vụ cao trong Yamaguchi, hoặc là người trong
giới chính trị có quan hệ thân thiết với Yamaguchi. Nói chung dụng ý của việc
làm đó tuyệt đối không sạch sẽ."
"Phân tích rất rõ ràng,
không hổ từng là cảnh sát."
"Cảm ơn." Kojima cười cười,
"Trước khi trở về Saitama, tôi đã đi gặp Jiro. Yuko, Jiro là thuộc hạ của
ngươi sao."
"Phải."
Kojima thất thần trong chốc lát.
"NyanNyan?"
Kojima sờ sờ đầu Yuko:
"Yuko-chan, để tóc dài có lẽ đẹp hơn."
"Hả?"
"Ngủ đi."
". . .Ừm."
"NyanNyan."
"Hửm?"
"NyanNyan là sự cứu rỗi của
ta."
——————————————————
Người cảnh sát kia uống rượu đến
nửa đêm, Mariko không có uống nhiều. Chiyoko hỏi xong chính sự bắt đầu hỏi tào
lao, Mariko lười nghe, mở xe ra ngoài hóng gió. Xe chạy được nửa đường nhận được
cuộc gọi đến của Chiyoko, hứng phấn kể lại tình sử của Kojima cho nàng.
"Nghe nói có rất nhiều nam
nhân vì theo đuổi nàng mà đi làm cảnh sát!" Chiyoko ở đầu dây bên kia kích
động giọng nói cũng run run, "Ta đoán đám người kia khẳng định có tội a!
Bà chủ ngươi nói xem!"
"Nhảm nhí, vì cái loại chuyện
này mà gọi điện đến quấy rầy ta —— " Mariko đột nhiên dừng lại, mạnh giẫm
phanh xe.
——————————————————
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét