Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 24









☆ Đệ nhị thập tứ chương
















Trong phòng tắt đèn, ánh sáng trên TV hắt vào mặt Acchan và Takamina, Takamina tay cầm một thùng bỏng ngô, mặc cho Acchan lấy ăn.


Phim đã đến hồi gay cấn, nuốt nước miếng, Takamina đem lực chú ý dán lên màn ảnh.


"Nhóp nhép nhóp nhép. . ." Đôi mắt Acchan nhìn chằm chằm vào màn hình, trong miệng nhai bỏng.


Người diễn viên đóng chặt cánh cửa, âm nhạc đột nhiên dừng, chỉ còn lại tiếng tim đập cùng hô hấp nặng nề của người diễn viên.


"A!!!" Tiếng hét của Acchan át cả tiếng hét của người diễn viên, sắc mặt nàng tái nhợt, vô ý thức chui vào lòng Takamina.


"Không có gì phải sợ không có gì phải sợ. . . không sợ không sợ. . ." Takamina nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Acchan, nhẹ giọng dỗ dành. Trong lòng nhịn không được mắng liên tục: "Này! Sợ tới như vậy hả? Ngươi không phải là Ma nữ hả?! Sao lại sợ quái vật trong phim kinh dị a!!"


"Thiệt đáng sợ. . ." Acchan bĩu môi, vô cùng đáng thương liếc mắt nhìn Takamina, rồi vội vã đem đầu vùi vào trước ngực Takamina.


"Ngươi không sao chứ, Atsuko?" Ê! Cố sức ép bộ ngực nhỏ của ta cho thêm xẹp à! Tuy rằng nàng cũng rất ghét mấy cảnh máu me. . . nhưng mà không đến mức độ như này a! Nếu sợ thì ngay từ đầu đừng có xem chứ, thật là! Rốt cuộc tự mình làm khổ mình! Nhưng mà người bị giày vò rõ ràng là nàng a. . . Takamina vỗ nhẹ vai Acchan, vẻ mặt dở khóc dở cười.


"Ta không sao. . ." Acchan đột nhiên ngồi thẳng dậy, gương mặt đỏ ửng đáng ngờ, ánh mắt lập lòe sáng: "Bộ này không hấp dẫn, chúng ta đổi bộ khác xem đi! "Lời nguyền của bác gái bán thái(Đồ ăn, rau - Thấy vần nên giữ =))))("卖菜大妈的咒怨" tên bựa chết không biết có film thật không, nhưng bỏ vào gg thì thấy có a =))) nhưng không biết phải không =))))" ừ. . . bộ này nghe nói cũng không tệ nga!"


"Hả? Xem nữa? Hay là thôi đi. . ." Takamina ôm mặt, thấp giọng rên.


"Hay lắm, tin ta, không tệ đâu~ " Acchan ráng nhịn cười, trong ánh mắt tràn đầy tiếu ý.





- Trên hòn đảo, nghĩa trang nhân tạo -





"Xem ra các nàng chơi rất vui a. . ." Yuki một tay nâng cằm, dựa trên thân cây, nhàn nhàn mở miệng.


"Phải rồi. . ." Mariko nhẹ giọng đáp lời, vuốt trán, ánh mắt lộ ra một chút mệt mỏi. Xa xa, WTomo ngồi trên "Mộ phần" ăn ý dựa vào nhau khe khẽ nói nhỏ, sến rện khiến nàng nổi hết da gà. Bên kia, Haruna ngồi trên "Mộ bia", đá tới đá lui hai chân, nghiêng đầu nhìn Yuko diễn trò, tiếng cười như tiếng chuông ngân truyền vào tai, như đáp lại trò đùa của nàng. Mariko nhẹ thở dài, đem ánh mắt dời về phía hai người ở xa nàng nhất.


"Chúng ta đánh một trận đi~ " Mayuyu khoát tay lên vai Maachan, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tế, nụ cười khó hiểu này khiến Maachan rùng mình một cái.


"Ngươi lại lên cơn à." Maachan gạt bỏ tay nàng, vẻ mặt không kiên nhẫn.


"Đánh một trận đi mà, đánh một trận đi mà~ " Mayuyu không chịu thua dùng hai tay nắm lấy cánh tay Maachan, cố sức lay, ánh mắt đồng thời cũng chớp chớp, giọng điệu nũng nịu khiến Maachan dựng hết tóc gáy.


"Bớt nói đi, cố gắng moe đối với ta vô dụng." Sống chết rút tay ra, Maachan không hề che giấu biểu cảm chán ghét trên gương mặt mình.


"Thì đánh một lần thôi, một chút thôi." Mayuyu nheo mắt, ưỡn thẳng người, dường như cũng mất kiên nhẫn rồi.


"Này, ta nói ngươi, muốn mượn đánh nhau khiến cho người nào đó chú ý phải không? Ngươi vì muốn làm nũng với Oka-san(Chả biết từ khi nào Yukirin đã mang tiếng Oka-san =.=) mà cố ý phạm sai lầm hả tiểu quỷ?!" Maachan khinh thường bĩu môi, hừ lạnh.


"Ngươi. . . chết tiệt, nhiều lời vô ích, tiếp chiêu!!" Bị nói trúng tim đen, Mayuyu thẹn quá hóa giận lui về sau, đột nhiên làm loạn. Hai tay kết ấn, không gian bốn phía nháy mắt bị bóp méo, khí lưu bay tứ tán, thổi trúng Maachan khiến nàng nhất thời không mở mắt được.


"Này?! Ngươi. . ." Maachan một tay che mặt, lảo đảo lui về sau, cắn răng lên tiếng.


"Tí sửu dần mão!"


"Thân dậu tuất hợi!!"


"Tị ngọ không!!!" <= chả biết "Không" là con gì nữa =.=


Hai tay Mayuyu lóe ra mê huyễn quang, hai tay không ngừng thay đổi động tác, theo từng câu nàng nói ra, các thức thần của nàng cũng đồng loạt phá không(gian) xuất hiện.


"Bày trận!!!" Mayuyu hét lớn, phía trước lập tức đầy các bé động vật đủ kiểu dáng khả ái. Chỉ thấy Tiểu Tử chuột béo cùng thỏ mập Tiểu Mão lười biếng nằm úp sắp trên lưng Tê Ngưu, bên khác một con mèo vằn biếng nhác liếm lông của mình, một con Tiểu hoa xà(Rắn hoa, nhỏ nhỏ) quấn trên cổ của một con ngựa màu rám nắng, nhàn rỗi lè lưỡi. Alpaca-kun Tiểu Không thì mở to cặp mắt vô tội, trên lưng đang cõng một con khỉ lông đen, tiểu cẩu lông trắng tròn vo cùng Tiểu Bạch Trư đáng thương nằm úp sấp một bên, giẫm lên lưng Tiểu Trư và Tiểu Cẩu là một con gà lông đỏ rực như lửa trông vô cùng oai phong.


"Này này, ngươi đang làm trò cười hả? Đàn động vật dễ thương này cũng xem như là thức thần cực mạnh ở Ngọc Thanh Lưu?" Maachan ngoài miệng châm chọc nhưng vừa rồi cũng sợ hãi một chút. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Mayuyu triệu hồi một hơi hết toàn bộ các thức thần nàng có, nên biết điều khiển thức thần rất tiêu hao linh lực, Mayuyu không chỉ điều khiển cùng một lúc nhiều thức thần như vậy, lại còn có thể duy trì dáng vẻ như bình thường như vậy, xem ra thiên tài Âm dương sư trẻ tuổi của Ngọc Thanh Lưu, không phải chỉ là hư danh a. . .


"Hừ, có phải cực mạnh hay không ngươi chờ xem. Dần tị dậu, cho nàng hiểu biết một chút thực lực của các ngươi đi!" Mayuyu đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng niệm chú, chỉ thấy mèo vằn nhào về phía trước, thân hình trong nháy mắt hóa to gấp mấy chục lần, biến hóa thành một con Bạch Hổ mắt đỏ, gầm lên liên tục, gió nổi lên bốn phía. Tiểu Hoa Xà cũng đã biến thành một con Cự Mãng da xanh uy phong lẫm liệt, chiếc lưỡi đỏ tươi lộ ra trông lạnh đến thấu xương, đôi mắt màu tím của Cự Mãng gắt gao nhìn chằm chằm Maachan, vận sức chờ phân phó. Con gà có bộ lông đỏ khoa trương nhất đột nhiên phóng lên cao, hồng quang trên người hợp lại thành một mảnh, rực cháy, hào quang chói mắt. Dường như con gà mào đỏ đã biến thành thần điểu trong truyền thuyết —— à không, là phượng hoàng. Các "Tiểu động vật" còn lại lui về sau Mayuyu, ba thức thần hình thể cực đại còn lại dưới chỉ thị bằng ánh mắt của Mayuyu bắt đầu tấn công Maachan.


"U oa!!" Maachan kinh hô, ống tay áo của nàng chẳng biết từ bao giờ đã bị móng vuốt của Bạch Hổ cắt nát, vụ này không có giỡn được rồi a, cho dù chỉ bị ba con quái vật này đụng "nhẹ nhàng" thôi cũng có khả năng chết tươi a!


"Chết tiệt! Ngươi đùa thật à!?" Maachan bốc hỏa, nàng đã đem tất cả vũ khí để lại Thánh đường, nên bây giờ không thể làm gì được a! Một bên liều mạng chạy trốn, một bên âm thầm tích lũy năng lượng, ánh mắt Maachan giận đến bốc lửa, quang cầu giấu trong lòng bàn tay kèm theo sự tức giận của Maachan mà không ngừng to ra.


"Tiểu dậu, bên trái!" Mayuyu cưỡi Alpaca Tiểu Không, bình tĩnh chỉ huy ba con thức thần thực lực kinh khủng phá hoại kinh người kia, phía sau nàng còn lại thêm một chuỗi "Tiểu động vật" dễ thương nữa, trận này nhìn thế nào cũng đều rất quỷ dị.


"Ngươi phạm quy a! Cái con này, không phải là phượng hoàng sao?!" Vừa suýt soát tránh được hỏa cầu của Tiểu dậu đánh ra, Maachan lớn tiếng kháng nghị, lui về sau ném ra quang cầu. Quang cầu chạm vào chóp mũi Bạch Hổ bùng nổ, Bạch Hổ đau đớn gầm lên một tiếng, lăn vài vòng về phía sau, quay trở về hình dạng "Mèo nhỏ dễ thương" ngoan ngoãn đáng thương. Mayuyu đau lòng ôm lấy nó, thu hồi nó về Dị không gian, ngẩng đầu hừ lạnh: "Phượng hoàng? Ngươi đang nói gì thế? Tiểu dậu rõ ràng là một con Gà~ Tây~ "


Gà Tây cái *beep* a!! Maachan cố nén cảm xúc muốn mắng lời thô tục, mùi khét bay ra từ những vết cháy đen trên quần áo khiến nàng khóc không ra nước mắt. Này này! Các ngươi kéo bầy tới xem náo nhiệt à, không chết người không chịu giúp đỡ hả? Ta van ngươi ai cũng được, tới ngăn cản cái tên điên này coi!!


Nhìn thấy tình cảnh này, phản ứng của mọi người là. . .


"A a hai người kia sao lại chơi đuổi bắt thế kia. . ." Kasai nghi hoặc.


"Chứng minh tình cảm các nàng rất tốt a~ thấy ghét hà, Tomomi ta không cho ngươi nhìn người khác a~ " Itano bắt lấy gương mặt của Kasai, nũng nịu.


"Tomomi, ngươi nói vớ vẩn gì vậy, biết rõ trong mắt ta chỉ nhìn ngươi thôi mà. . ." Kasai nắm lấy tay Itano, hai người bốn mắt nhìn nhau, tia ái tình bay tứ tán, bong bóng màu hồng từ từ túa ra.


"Nóng quá. . ." Sóng nhiệt Tiểu dậu phóng ra lan đến gần nơi Haruna ngồi, gương mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, phe phẩy vạt áo trước ngực, lơ đãng để cho ánh mắt Yuko thưởng lãm một "Cảnh xuân".


"Ngươi sao vậy? Chờ chút, ta lập tức bảo các nàng dừng tay!" Nuốt nước miếng xuống, vẻ mặt Yuko quang minh chính đại nắm chặt nắm tay, định đi giáo dục hai cái người  "Không hiểu chuyện" kia.


"Đừng. . ." Haruna nắm ống tay áo Yuko lại, lắc đầu.


"Hả? Nhưng mà Haruna không phải ngươi cảm thấy khó chịu hả?" Yuko không hiểu.


"Ừa. . . nhưng mà. . . rất thú vị, không phải sao?" Haruna ngẩng đầu, vẽ ra nụ cười hồn nhiên vô hại.


"Ách, được rồi. . ." Rùng mình một cái, Yuko thối lui qua một bên, để Haruna tiếp tục "Coi kịch".




——-——-——-——-——-——-——



Đa phần là Hán ngữ thông thường nên chắc không cần ghi chú (*`.`)/

Chap này nổ não a (-∀-`)




6 nhận xét:

  1. "Ngươi. . . chết tiệt, nhiều lời vô ích, tiêu chiêu!!"

    Là tiếp chiêu đúng không a?

    Tôi Taka quá đi nha, bị lợi dụng còn không hay a, tội lỗi, tội lỗi!

    Mayu chap này oai quá đi a.

    Cám ơn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vừa ăn hột mít vừa coi quả là thi vị nha hahaha

      Xóa
    2. =)) đã sửa~

      ( ´ ▽` ) cái số nó vợi a, mà không biết người lợi dụng sớ rớ cái ngực lép đó có cảm giác gì không mà lại đỏ mặt a *cười lớn*

      Xóa
    3. há há há, lép thì lép nhưng mà cũng có cái để lợi dụng nha. Trong mắt người yêu thì ai mà chả khoái nha

      Xóa
    4. Khoái hay hơm hơm biết, mà lại đỏ mặt a =))

      ( ´ ▽` ) mà cái câu người bị lợi dụng nói làm mất hứng chết =)) cho cái ngực lép này thêm xẹp =))

      Xóa
  2. hahaha, cái fic này thực rất đáng yêu nha. Người bị lợi dụng vốn ngốc mà, ko nên chấp nha.

    Trả lờiXóa