Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 21



*Quấn băng trắng 2 chữ "Quyết tâm" lên đầu*







☆ Đệ nhị thập nhất chương
















"Chít chít. . ." Lông của chuột béo đột nhiên dựng đứng, từ vai Mayuyu nhảy xuống, trốn sau chân nàng nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm Yuki đứng cách đó không xa đang cười đến "Như mộc xuân phong". "Chít chít. . ." Thật đáng sợ! Chủ nhân cứu ta! Chuột béo run run, đem đầu vùi vào cát.


"Ngươi biến thành đà điểu à." Không hiểu sao, con chuột này khiến Yuko cảm thấy không vừa mắt, nàng nhắc tới nó, hỏi Mayuyu: "Nó sẽ phát điện hả?"


"Ừm, tiểu tử, tiếp điện cho cái tủ lạnh kia đi." Mayuyu chỉ tay vào tủ lạnh, gọi nó.


"Chít chít?" Đùa cái gì a? Tốt xấu gì nó cũng đứng đầu trong 12 thức thần chứ bộ! Sao có thể bảo nó làm cái chuyện tầm thường này chứ. . . Chuột béo không bằng lòng mà lắc đầu nguầy nguậy.


"Ngoan, nghe lời, nhanh đi." Mayuyu nhịn không được nhăn mày. Chuột béo vểnh mông ôm đầu, dường như quyết tâm giả ngu không để ý tới nàng.


"Tin ta triệu tiểu mão Tiểu Không ăn sạch cái đống Photobook Aoi Kaede*, Matsushima Muto của ngươi không?" Sắc mặt Mayuyu không thân thiện lắm, véo má chuột béo, ánh mắt nguy hiểm. *Liên hệ Gg-sama


"Chít chít!" Chuột béo sợ đến mức nhảy cẩn đến bên cạnh tủ lạnh, tự giác nhặt phít cắm ngậm vào trong miệng. Xoẹt xoẹt, một luồng sáng từ não chuột béo phát ra, cấp tốc bao lấy toàn thân nó. Chuột béo được bao phủ bởi một vòng lam quang, ngồi ngay ngắn trên mặt đất, không chớp mắt, một bộ dáng tận tâm vì công việc.


Vì sao một con chuột cũng đi làm diễn viên thế này. . . Takamina ôm trán. Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy. . .


Yuko đỡ Haruna đến bên cạnh tủ lạnh, Haruna đưa tay sờ thử nhiệt độ của "Nước đá", nhoẻn miệng cười, trong nháy mắt quăng mất chiếc áo lông kia, lộ ra da thịt trắng nõn. Động tác mềm mại mau lẹ không thể tin được, vứt đi chiếc áo lông Haruna giả bộ bơi vào tủ lạnh, như đang vô cùng thoải mái mà tắm tắm rửa rửa, duỗi cánh tay, thở hắt ra một hơi.


"A~ sống lại rồi~ cám ơn ngươi, Yuko~ a~ " Haruna vui vẻ hôn lên má Yuko một cái, Yuko khúc khích cười, trên da mặt lập tức kết thành một mảng băng.


"Ha ha. . ."


Mười phút sau. . . Takamina vô cùng buồn chán mà nhìn quanh bốn phía, phát hiện mọi người vẫn duy trì động tác như trước, người vẽ vẽ thì tiếp tục vẽ vẽ, người ngây ngẩn tiếp tục ngây ngẩn, người phơi nắng tiếp tục phơi nắng.


"Quái lạ, tại sao các ngươi không đi bơi a?" Takamina rốt cuộc cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi.


"Chúng ta trời sinh không thích nước." Itano đẩy đẩy kính mát, bắt chéo chân, nhếch mép nói lộ ra cây răng nanh.


"Chiyuu~ " Kasai trở mình, xòe tứ chi ra.


Đúng nga, hồ ly và mèo rất ghét nước. . . Takamina hiểu rõ gật đầu, ánh mắt dời về phía Maachan và Mayuyu.


"Ta không biết bơi." Maachan tay cầm sách, một bộ dáng dĩ nhiên là vậy. Nàng từ nhỏ lớn lên ở Giáo đình, làm gì có cơ hội học bơi?


"Ta cũng thế. . . " Mayuyu buông hai tay, đành chịu. Đám già đầu trong gia tộc nghiêm khắc huấn luyện cho đến lớn, nàng làm gì có thời gian học bơi?


Takamina bĩu môi, ánh mắt mong chờ nhìn Mariko cùng Yuki.


"Xin lỗi nga, ta muốn ở cùng Manami~ " Mariko lập tức phân rõ lập trường, tiến đến nắm tay Maachan, bị nàng cho một chưởng.


"Ta thoa kem chống nắng chống thấm nước rồi." Ánh mắt của Takamina khiến Yuki không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói, cơ thể từ từ nhích lại gần Mayuyu.


Vậy các ngươi kéo bầy tới biển để làm chi a! Cũng đừng để ta ngây ngốc bơi một mình chứ. . . Được rồi, vì yêu quên bạn, ta rõ rồi! Takamina nản lòng xoay người, muốn tìm một người bơi với nàng sao mà khó như vậy chứ. . . Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt cười tủm tỉm của Acchan.


"Sao vậy?" Acchan nheo mắt lại, tinh quang lóe ra.


"Atsuko, ngươi. . . ngươi, ngươi đi bơi với ta được không?" Ánh mắt Takamina một lần nữa dâng lên hy vọng, nàng chờ mong mà nhìn Acchan, chớp cũng không chớp mắt.


"Ha ha. . . " Acchan nhếch miệng, gương mặt nháy mắt biến sắc, "Không có hứng thú."


"Ừa. . ." Nhìn thấy gương mặt biến lạnh của Acchan, Takamina ủy khuất mím môi, nửa mím môi, nửa co rút, rốt cục bỏ chạy trong nước mắt.


Bắt nạt người ta a a a a. . .


"Hình như đùa hơi quá?" Acchan nhìn chằm chằm bóng lưng của Takamina mà lẩm bẩm. Thật ra nàng không có ý định chọc Takamina giận, chỉ là đơn thuần muốn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Takamina, bởi vì lúc nàng làm cái vẻ mặt đó, thật sự là. . . siêu dễ thương a!


Chạy một hơi 200 mét, Takamina dừng lại, một tay chống lên thân cây trước mặt, khom lưng thở dốc.


Ế? Thân cây này sao mà mềm mềm, lại còn ấm ấm. . . Cảm thấy có gì đó không đúng, Takamina vội ngẩng đầu. Gương mặt không có biểu tình của Sayaka gần nàng trong gang tấc, một thân quân trang không lấn át được suất khí(Đẹp trai, ngầu) của nàng.


"Woaaaa?!" Takamina hét, lảo đảo lui về sau.


"Xin hỏi. . ." Tâm trạng bình tĩnh lại, Takamina nhận ra Sayaka, không khỏi hiếu kỳ lên tiếng hỏi. Nàng không phải là hộ vệ của Yuko sao? Mặc cái bộ đồ quái dị này làm gì a?


"Xuỵt~ " Sayaka giơ ngón tay đặt lên miệng ý bảo đừng có lên tiếng, ấn vào bộ đàm bên tai: "Phía đông!"


"Kiểm tra hoàn tất, không có gì xảy ra!" Giọng nói từ trên cây truyền xuống, Takamina ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Sae mặc một bộ đồ đồng dạng với Sayaka còn đội thêm một cái nón ngụy trang, một tay bám lấy thân cây một tay cầm ống nhóm, hết nhìn đông tới nhìn tây.


"Phía tây!"


"Ổn!"


"Phía nam!"


"Ok!"


"Phía bắc!"


"Tất cả bình thường!"


Hai người, một hỏi một đáp, gân xanh Takamina nổi lên.


Gần như thế còn xài bộ đàm a!


"Tốt! Ngươi là bạn của bá tước phải không, có chuyện gì hả?" Sayaka mỉm cười, thân thiện nhìn Takamina.


"Các ngươi ở đây làm gì?" Takamina cố nén cảm xúc, điều chỉnh lại tâm tình, mỉm cười.


"Ngươi không thấy sao? Đương nhiên là giám sát bốn phía." Sayaka giơ cánh tay lên, lộ ra cơ bắp săn chắc, "Bảo vệ bá tước a!" Dứt lời, giống như muốn biểu hiện thực lực của mình, Sayaka vung một quyền đánh vào thân cây bên cạnh. Rất không may mắn, Sae đúng lúc bám vào cái cây đó.


"A!!" Sae hét thất thanh, từ trên cây cắm đầu rơi thẳng xuống, chỉ nghe "Rầm" một cái, đầu của Sae và Sayaka cùng lúc đập vào nhau, ngất đi.


Thử thăm dò hơi thở của hai người, dò xét xem tim còn đập không, Takamina mới thả lỏng người, vẻ mặt bất đắc dĩ xoay người rời đi. Có lẽ nên tìm Yuko tới xử lý. . . Nhìn lướt qua hai cái bánh cam cùng với mấy ngôi sao xoay vòng vòng trên đầu Sayaka và Sae, Takamina thở dài một hơi.


Năng lực thích ứng của nàng hình như càng ngày càng lên level, nhìn thấy mấy thứ không bình thường hơn các nàng mà cũng không giật mình. . .


"Yuko, hộ vệ của ngươi té xỉu rồi." Takamina trở lại, đi thẳng đến chỗ Yuko.


"Hả?" Vẻ mặt Yuko khó hiểu.


"Hai người đó. . ." Takamina giải thích chuyện vừa rồi xảy ra với Yuko.


"Không sao, cơ thể người sói rất rắn chắc, một xíu các nàng có thể tỉnh lại, không cần phải lo." Hiểu rõ sự việc, Yuko ôm trán cau mày, hướng Takamina xua xua tay.


"Nga. . ." Takamina lui đến một bên, bắt đầu ngẩn người.


Mười phút sau. . .


"Ta nói. . . hay là tìm chút chuyện để làm đi?" Được rồi, Acchan thừa nhận, kỳ thực nàng cũng rất buồn chán.


"Ngươi có đề nghị gì sao?" Itano tháo kính mát xuống, nhướn mày hừ nhẹ, dường như không mấy hăng hái.


"Bóng chuyền bãi biển, có người nói nó rất thú vị." Ánh mắt Acchan cùng Itano chạm nhau, bắn ra tia lửa.


Đến đây, quyết một trận thắng thua!


Hừ, hợp ý ta!!



2 nhận xét: