Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014

[Fanfic][Edit] Bốn mùa - Chương 15


Chà chưa gì đã đến chương 15 rồi.
Sẵn thông báo luôn là mình vừa edit lại fic "Gửi đến người tôi yêu"
Có nhã hứng mời mọi người đọc lại nhá~

P/s: Giáo sư Takajo lần trước thật ra là Takayanagi nha~~~~~~~






Chương 15 - Những bông tuyết nhỏ

















Nửa đêm mơ hồ nghe tiếng Yuuna khóc, Haruna dụi mắt ngồi dậy, ôm lấy Yuuna. Kiểm tra một chút, thấy nó cần thay tã. Thế là vặn chiếc đèn bàn, lấy tã từ trong tủ ra, tháo tã dơ xuống, cẩn thận thay cho Yuuna.


Yuko không nằm bên cạnh. Chính xác mà nói, chăn đệm của Yuko hoàn toàn giống như trước khi nàng nằm xuống. Chiếc cửa giấy của phòng ngủ bị đóng kín. Xuyên qua cánh cửa, có thể nhìn thấy một bóng hình cùng ánh đèn hành lang.


Thay tã cho Yuuna xong, ôm nó dỗ một chút Yuuna lại tiếp tục ngủ. Haruna thả Yuuna vào nôi, đứng dậy mở cửa.


Yuko ngồi trên hành lang, đang viết báo cáo thí nghiệm điện não, bên cạnh là một xấp tư liệu, dữ liệu và bản thống kê. Giống như hồi còn ôn thi, các loại bút nước đủ màu nằm lộn xộn bên cạnh chân nàng. Nhưng dường như Yuko hoàn toàn không để ý.


Haruna đi đến, ngồi xuống cạnh Yuko.


"Xin lỗi a." Yuko vẫn không chớp mắt nhìn màn hình chỉnh sửa dữ liệu, nói, "Ngày mai phải báo cáo, nên đêm nay tớ muốn làm cho xong. Yuuna thức à?"


"Ừm. . . muốn thay tã thôi." Haruna đáp, "Tại sao Yuuchan không gõ trên máy tính?"


"Gõ chữ cộc cộc ồn ào a." Yuko vừa nói vừa gãi gãi đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình.


"Nhìn bóng lưng Yuuchan làm việc, rất thấy an tâm. . ." Haruna muốn nói như thế, nhưng không nên lời, chỉ nhích đến gần Yuko, tựa lên vai Yuko.


Hai người yên lặng không nói gì một hồi, Yuko bỗng nhiên nói: "13.5. . . vẫn còn hơi hẹp a."


Không chờ Haruna đáp, Yuko nói tiếp: "Chờ Yuuna được nửa tuổi, tớ muốn dọn đến nơi to hơn một chút."


Haruna không trả lời, chỉ im lặng đặt tay lên đùi Yuko, nhẹ nhàng vuốt.


"Bên nhà ga Heiwadai thì sao? Lúc trước tớ có xem qua cùng Miichan. Hình như mỗi tháng 50 ngàn, có phòng khách."


"Nhà ga Heiwadai. . . có xa trường quá không? Mỗi ngày Yuko đi học phải bắt tàu điện, phải thức dậy rất sớm."


"Cũng đúng. . . vậy Yuanshan?"


"Ở Yuanshan có hơi ồn ào đúng không?"


"Công nhận, Yuanshan nhiều ký túc xá cho học sinh lắm." Yuko vừa nói vừa đối chiếu tư liệu, "Shingutera và Kitahashi cái nào tốt hơn?"


"Hình như. . . nào cũng tốt. . . Kitahashi chắc thuận tiện đi lại hơn một chút?"


"Lúc rảnh rỗi tớ sẽ đi xem." Yuko di chuột, nhấn vào nút bên trái, Latex hiển thị cửa sổ bắt đầu biên soạn. Yuko buông máy tính, buồn ngủ, cười nhẹ nằm lên đùi Haruna. Haruna ôm lấy Yuko, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.


Yuko duỗi tay vào áo ngủ của Haruna, nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng Haruna và bụng dưới.


"Vóc người vẫn chưa hồi phục a. . . tiêu rồi. . . " Giọng điệu của Haruna vừa như oán giận vừa như làm nũng.


"Haruna mama mập cũng không sao nha. Có mập như bánh xe tớ cũng yêu a." Giọng điệu vừa ngáp vừa nói của Yuko khiến Haruna không nhịn được nhéo mạnh vào lưng nàng một cái.


"Haruna hôm nay có tốt không?" Nằm trong lòng Haruna, Yuko nhỏ giọng hỏi, "Yuuna có ngoan không?"


"Yuchan a. . ." Haruna nhẹ cười, "Đầy thói xấu. Gần đây cho ăn sữa thì đang bú lăn ra ngủ. Không biết giống ai nữa. . ."


"Oa. . . vậy phải làm sao bây giờ. . ." Giọng điệu Yuko hình như đang rất hoang mang.


"Làm sao bây giờ a. . ." Haruna nhéo mũi nàng, nhịn cười, "Hôm nay sau khi cho con bé bú, nó lại ngủ mất. Tớ nói với nó: Yuchan ăn sữa ngoan nha, nếu không mẹ cho Korisu papa ăn hết."


Mặt Haruna ửng hồng, nhưng Yuko đã nhìn thấy.


"Haha!" Yuko cười, "Sau đó thì sao? Con bé có nghe không?"


"Hình như có. Con bé thức dậy ngoan ngoãn ăn. . ."


Tay Yuko di chuyển về phía trước, nhưng chỉ lướt qua ngực Haruna, lại chợt nhớ tới phần bụng dưới và thắt lưng.


"Bác sĩ nói sau 6 tháng là có thể cho ăn. . . " Haruna nhỏ giọng nói.


"6 tháng. . . không uống sữa nữa hả? . . ."


"Cháo và nước rau tốt hơn một chút đúng không?"


"Không biết đến lúc đó có thể uống canh không."


"Thử ép một chút nước rau hay nước thịt xem sao? Nhưng mà có thể sẽ làm mất dưỡng chất a. . . khó xử ghê."


"Tóm lại, bây giờ chưa cần quan tâm việc đó đâu. . ."


"Ừa. . ." Haruna nhẹ nhàng vỗ lên lưng Yuko, "Cậu có mệt không, uống chút sữa nha? Tớ đi hâm nóng cho cậu."


Yuko nở một nụ cười xấu xa, cắn nhẹ lên cổ Haruna một cái.


Mặc dù không nhìn thấy cái nụ cười giảo hoạt kia, nhưng Haruna vẫn hiểu rõ Yuko tuyệt đối không có ý gì tốt, thế nên nhẹ đáng vào lưng nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Này. . . đang nói chuyện đàng hoàng a."


"Được. . ." Yuko rút cánh tay ra, lướt qua cổ giữ Haruna lại.


Haruna vỗ vỗ lưng Yuko, đứng dậy mở tủ lạnh. Yuko bò lại máy tính, tiếp tục gõ dữ liệu.




. . .




"Tuyệt đối không được!"


Câu nói này là câu thường nghe thấy từ trong phòng thí nghiệm Seminar của Matsui-sensei phát ra. Chỉ vừa mới mở slideshow, còn chưa giới thiệu xong, Matsui-sensei liền bắt đầu ý kiến.


"Cô cậu có kiểm tra tư liệu tử tế chưa hả?"


"Cô cậu nhớ mẫu nghiệm tiếp xúc vào không khí sẽ ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm chứ? Dù chỉ mấy giây."


"Hoàn toàn không được. Ở đây cô cậu không đáng để dùng đến 2 chữ thành kiến. Kiểm tra lại tự điển, nhìn xem thành kiến nghĩa là gì đi."


"Cô cậu có nghiêm túc làm thống kê không thế?"


"Thống kê sinh học ở giáo đường đã từng giảng dạy qua rồi đúng không, sử dụng phương pháp thống kê Bayes một cách cẩn thận. Cái gì cũng phải dựa vào logic, không thể giả định!"


Vân vân và mây mây. Cho dù rất chuyên tâm chuẩn bị, có sẵn một nhóm mẫu tốt, có phòng thí nghiệm riêng, vẫn không tránh khỏi lời phê bình nghiêm khắc. Takayanagi-sensei vô cùng lưu ý đến chi tiết kỹ thuật, và thuật ngữ cùng ký hiệu, mỗi lần báo cáo xong ông sẽ vạch lỗi ký hiệu và thuật ngữ, người báo cáo xúc động muốn chết luôn.


"Không sao." Sau khi ở trong Seminar được nghe một tràn pháo đạn, Yuko được Matsubara-senpai nhỏ giọng an ủi, "Mới bắt đầu đều như vậy, từ từ sẽ tốt hơn. Hồi năm 2 chị vào phòng thí nghiệm, còn hơn thế này nhiều, áp lực lớn đến mức tinh thần thất thường luôn."


Yuko dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán, gật đầu không nói gì.


"Chị nghĩ giáo sư biết em không tệ, nếu không giáo sư sẽ không để vào vào đây." Matsubara vừa dọn dẹp tư liệu và thiết bị vừa nói, "Chỉ là giáo sư hy vọng em có thể làm tốt hơn một chút."


"Cám ơn senpai, nhưng mà. . ." Yuko buồn bã dọn dẹp tư liệu và thiết bị, "Nếu cứ như vậy. . . cảm thấy bản thân không đáng với tiền lương mỗi tháng. . ."


Yuko định nói cảm thấy bản thân không đáng với 230 ngàn yên mỗi tháng, nhưng nói đến miệng, nhớ ra số tiền của bản thân không giống người khác, thế là chỉ dùng câu tiền lương mỗi tháng.


"Đừng nghĩ như vậy." Matsubara rút máy chiếu, "Yuko nhất định có ưu điểm nổi trội. Phải tin tưởng bản thân."


Yuko gật đầu, cúi gập người, rời khỏi phòng thí nghiệm.


Lời nói của Matsubara-senpai có hơi khó hiểu (Có lẽ ý của nàng cũng không phải là ý này). Sau khi Yuko rời khỏi phòng nghiên cứu thì luôn tự hỏi vấn đề này. Matsui-sensei mời mình vào phòng nghiên cứu, dường như coi trọng tính cách con người hơn là năng lực, vậy có phải năng lực của mình hoàn toàn không có? Nhưng mặc kệ cố gắng thế nào, bây giờ cũng chỉ có thể làm được như vậy. Có phải rất tệ không? Có thể khiến người xung quanh nghi ngờ không? Có thể khiến giáo sư thất vọng không?


Yuko bất an cắn móng tay.


Trở lại phòng thí nghiệm, chuẩn bị dọn dẹp một chút để về nhà. Trong đầu đang tính xem trên đường về nhà có cần vào siêu thị hay không, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn của mình có một chiếc bánh kem chocolate nhỏ. Dưới đĩa bánh có một tờ giấy:


『Oshima-senpai,


Cái này coi như là điểm tâm buổi chiều. Cố gắng lên nha~


Từ Rena. 』


Yuko nhìn nửa ngày cũng không nhớ nổi Rena là ai, thế là đi hỏi Matsubara bàn bên cạnh.


"Là con gái lớn của Matsui-sensei." Matsubara-senpai cầm lấy tờ giấy nhìn một chút, "Còn học cao trung. Có hôm sẽ đến phòng thí nghiệm."


"Vậy bánh kem kia là. . . ?"


"Có khi Rena-chan sẽ làm điểm tâm mang đến chia cho người trong phòng thí nghiệm." Matsubara cầm lấy gói bánh dưa trên bàn lắc lắc, nhỏ giọng nói, "Dường như em ấy cảm thấy mọi người bị cha mình đài ải quá," Matsubara đang nói thì cười rộ lên, "Cho nên cảm thấy mình có trách nhiệm chăm sóc mọi người a."


"Ồ, Yuko-chan thật may mắn a." Umeda-senpai bên cạnh đi đến, "Là bánh kem chocolate à. . . tại sao tụi chị mỗi ngày đều chỉ có bánh dưa a."


"Còn chưa thỏa mãn à? Hôm đầu tiên cậu vào cũng có bánh kem chocolate mà a." Matsubara nói.


Ma. . . Yuko cảm thấy Matsubara-senpai nói chuyện cùng Umeda-senpai mặt hồng lên đáng ngờ. —— đến nỗi nụ cười không tự trọng trên gương mặt của Umeda-senpai đã bán đứng nàng.


"Cái bánh kem đó không phải cậu làm à?" Umeda-senpai nói xong, từng xấp tư liệu bay đến mặt nàng.


Có một số việc quả nhiên không biết tốt hơn. Yuko nghĩ thầm.


Trước đêm giáng sinh, mọi người tụ tập lại phòng thí nghiệm, Yuko lần đầu tiên nhìn thấy Rena —— trước đó còn nhầm lẫn hai chị em nhà nàng. Sai lầm này được mọi người trong phòng thí nghiệm giải thích: Chị em nhà Matsui dường như nhận sai vị trí, chị hai thật sự rất có dáng vẻ làm chị, vấn đề là —— vì sao em gái trông còn lớn hơn chị thế kia?


"Rena sinh ra ở Nhật, cho nên rất có dáng vẻ của nữ sinh Nhật Bản. Còn Jurina sinh ra lúc ta đi công tác ở Hawai, cho nên. . ." Matsui-sensei có chút ngượng ngùng vỗ vỗ đầu, "E là chỉ có thể nói rằng khí hậu ở Mỹ khác với Nhật Bản."


Mọi người đập tay cười to, bắt đầu uống rượu. Rena dường như có hơi ngượng ngùng cúi thấp đầu, còn Jurina thì cười to cùng mọi người, vừa nhai gà nướng xiên. Ngồi bên cạnh Jurina là con gái của Takayanagi-sensei, Akane, vụng về dùng dao cắt gà nướng xiên, lặp đi lặp lại, cũng không thành công, Jurina liền dùng giọng Anh nói tiếng Nhật, dường như đang bảo ăn trực tiếp luôn là được rồi.


Dường như con gái của Takayanagi-sensei cũng sinh ra ở Hawai, coi như là thanh mai trúc mã với Jurina. Nhưng mà, dường như ngược lại với Matsui-sensei, Akane và Rena có gương mặt nhỏ gọn giống như búp bê và làn da trắng nõn. Rất ít nói chuyện, đa phần đều làm trung gian giữa trận cãi vã của Jurina và Rena. Cách một chiếc bàn, Yuko chú ý thấy Rena không thèm nhìn Jurina, cúi đầu chơi điện thoại, Jurina ở một bên gây chú ý như một con chó nhỏ, lúc này trung gian Akane có nói vài câu hòa giải, nhưng dường như không có vẻ là thành công.


"Mà nói chứ, học sinh trong phòng thí nghiệm toàn là con gái a." Bỗng nhiên có người nói.


Jurina liền cười, Rena nhéo thắt lưng nàng một cái.


"Đúng vậy, thì sao a?" Takayanagi-sensei vừa nói vừa uống bia.


"Tôi e là có liên quan đến một số hóa chất và phòng thí nghiệm a?" Matsui-sensei cười.


"Thật kỳ diệu a. . . hôm nào thử nghiên cứu một chút." Takayanagi-sensei nói.


"Sao thế? Ông muốn có con trai à?" Matsui-sensei cười.


"Một đứa con gái là đủ rồi." Takayanagi-sensei đáp. Dường như Akane có đánh đánh đầu ông bố của mình một chút.


"Thế nào cũng kém nhà tôi, có 2 đứa con gái a." Matsui-sensei đổ đầy một cốc bia.


Nhìn vòng ra phía sau Matsui-sensei, nhìn thấy cái đầu ngây ngốc của Jurina, Yuko không khỏi bật cười.


Trước đêm tất niên tụ tập cùng bạn bè cũ. Haruna bởi vì phải chăm sóc Yuuna cho nên không thể đi. Vốn định lặng lẽ uống chút rượu, không ngờ tóm được dịp này, Acchan và Minami bảo Yuko phải uống thay cho phần của Haruna nữa, kết quả người say đầu tiên lại là Tomo~mi, bị mọi người chọc ghẹo hết một trận. Nhưng ngạc nhiên nhất chính là gương mặt không có biểu tình của Yuki sau khi uống 3 ly đột nhiên nở ra một nụ cười hiền dịu, cả đám liền móc điện thoại ra chụp cái màn chưa từng xảy ra này, chỉ có Mayu là không động, nguyên do là trước khi Yuki uống đến nông nỗi này, Mayu đã bị một chai Sake làm say ngất, nằm trong lòng Yuki ngáy rung trời.


Rời khỏi phòng rượu, Yuko phát hiện bên vai phải của áo khoác đã bung chỉ vẫy vẫy như muốn rớt ra. Sợ Haruna ở nhà lo lắng, liền cởi xuống bỏ vào túi, vội vàng chạy về.


Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Những hạt tuyết trắng tinh mịnh rơi trên đất trông như hạt muối, giẫm lên chúng còn phát ra tiếng sàng sạt.


Dường như là trận tuyết đầu tiên?


Cũng là trận tuyết đầu tiên từ khi Yuuna đến thế giới này sao. Yuko nghĩ.


Đêm khuya. Yuko ôm Yuuna dỗ dành, Haruna ngồi bên cạnh, giúp Yuko vá áo.


Bên ngoài thật tĩnh lặng, dường như chỉ còn nghe tiếng tuyết rơi. Chiếc đèn vàng hạ xuống, cây kim trong tay Haruna lóe lóe ra ánh sáng mờ mờ, Haruna tập trung vá áo, Yuuna đang ngủ, trong căn phòng chỉ còn tiếng kim xuyên qua vải.


"Đã một năm rồi." Yuko nói.


"Thời gian trôi qua thật nhanh a." Haruna đáp.


"Nói không chừng chớp mắt một cái thì Yuuna đã lớn lên." Yuko cười, nhỏ giọng nói.


"Đôi khi. . . có hy vọng con bé mau lớn một chút," Haruna cẩn thận buộc đầu chỉ, "Có đôi khi lại cảm thấy, rõ ràng như một con cá con vậy, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ăn sữa đáng yêu như vậy làm sao có thể lớn nhanh. . ."


Đang trò chuyện, dường như làm Yuuna tỉnh giấc. Nó cọ cọ vào ngực Yuko, vẻ mặt mếu mếu muốn khóc.


"Ối ối. . . nhận nhầm người rồi, ta không phải mẹ nha!" Yuko chọt chọt má Yuuna, "Mẹ ở kế bên nè."


Yuuna hoàn toàn không để ý tới lời giải thích của Yuko, đem đầu dụi vào lòng nàng, dường như muốn được cho bú ngay lập tức.


Haruna cười, bỏ kim vào trong túi, ôm lấy Yuuna từ trong tay Yuko đang hoảng loạn chân mày nhướn thành hình chữ bát.


Tuyết vẫn rơi ngoài cửa.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét