Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

[Fanfic][Edit] Chó trong trứng - Chương 8








Chương 8



















Buổi tối Kojima lại nằm mơ, lại mơ thấy người con gái giống nàng như đúc đứng bên cạnh giường nàng, đang cầm Trứng-kun nhỏ giọng trò chuyện.


"Iya~ nở rồi à~ dáng vẻ y chang papa~ "


"Ế? Có đeo thẻ tên này? Tên của con à? Ý? Kojima no Yuko?"


"Kawaii~ tên y chang papa~ "


"Còn có đôi tai cùng chiếc đuôi đáng yêu y chang papa~ "


Cúi đầu hôn Trứng-kun một chút: "Mẹ mang quần áo tới cho con a, quần áo tinh linh a, tự tay mẹ làm a~ "


Vừa nói vừa lấy ra một bộ đồ màu đỏ từ trong túi, đặt Trứng-kun lên giường, cởi chiếc khăn quàng cổ Kojima đeo cho nó ra. Sau đó dùng tay nâng hai cánh tay nhỏ xíu của Trứng-kun lên, luồn áo vào cho nó.


Kojima nghe được bài ca vô cùng quen thuộc, vui vẻ hát, từ từ giúp Trứng-kun kéo tay ra khỏi áo: "Xong, tiếp theo là quần —— "


Sau khi mặc xong, nàng cúi đầu hôn Trứng-kun một cái, cười tủm tỉm dắt Trứng-kun tới cổ áo Kojima: "Cục cưng nhà ta tiếp tục nhờ ngươi chăm sóc rồi~ "


Tay phải búng một cái, nháy mắt biến mất.


A, giấc mơ kỳ quái.


Não Kojima trì độn nghĩ.


Trứng-kun ghé vào cổ nàng, từ từ co người lại, nép vào ngực phải của Kojima. Chỗ đó mềm mại nằm lên vô cùng thoải mái, gương mặt nhỏ xíu của Trứng-kun cọ cọ lên ngực Kojima, nắm lấy áo ngủ của Kojima rồi nhẹ ngáy o o.


Kojima ngủ thẳng đến sáng hôm sau, đến lúc rời giường làm điểm tâm. Hình như ngực bị vật gì đè nặng, Kojima đưa tay mò mò, mò được một chiếc đuôi nhỏ. Kojima kéo chiếc đuôi, kèm Trứng-kun đưa lên trước mắt, híp mắt cố gắng nhìn xem nó là gì.


". . ."


Kojima nắm đuôi, hung hăng ném Trứng-kun lên nóc tủ.


Đêm qua đã cảm thấy nó không phải một đứa đàng hoàng mà, biến thái bại hoại, sắc lang Vô sự tự thông(Không cần thầy dạy cũng biết). Ngày hôm nay mới mở mắt ra đã thấy đúng như thế. Lại còn rất thoải mái, ai biết được nó có thể lớn đến đâu, không, mặc kệ nó lớn đến đâu, Kojima cũng không muốn ngực mình bị nó tấn công.


Nhớ tới: Hồi sáng, trước khi xách nó ra, hình như nó còn xoa ngực mình?


Đáng giận!


Kojima ôm một bụng lửa đi ăn sáng, Trứng-kun bị nàng trói lại vứt lên bàn học trên lầu. Hôm nay là đầu tuần, là lúc phải đi học, nhưng nàng không định mang Trứng-kun theo.


Thật đáng ghét!


Kojima đập đôi đũa xuống bàn.


Chờ ta tan học về tính sổ ngươi!


Trứng-kun bị trói vào chiếc đèn bàn, mếu máo không hiểu mình làm sai cái gì, vô cùng ủy khuất nhướn mi thành hình chữ bát nhìn Kojima giận dữ xách cặp đến trường.


"Hu hu —— "


"Mama —— "


Mama đã đi rất xa, nhìn không thấy nữa. Trứng-kun ngồi dựa vào chiếc đèn bàn, chờ mama về nhà.




——————————————————




Kojima bóp cổ ai đó: "Mi—— ne—— gi—— shi—— Mi—— na—— mi—— "


Miichan liều mạng xin lỗi: "Xin lỗi —— "


"Thực sự biến thành người hả?"


Kojima móc di động ra, mở ảnh chụp. Bên trong là Trứng-kun sau khi tắm xong, khoác khăn bông, ngồi xếp bằng trên khăn tắm, mắt to mày chữ bát, hiếu kỳ nhìn ống kính.


"Moe a!" Miichan một tay đoạt lấy chiếc điện thoại của Kojima, "Siêu đáng yêu~ iya, tai thú tai thú~ "


"Moe cái bee—— " Kojima đè nén ngôn ngữ khiếm nhã gần nhảy ra khỏi miệng, chuyện ngực bị tấn công tuyệt đối không thể nói cho Miichan biết, không thôi nhất định sẽ bị cười chết.


A, được rồi, để con sắc lang kia tấn công ngực Miichan thì thế nào?


Ý kiến hay~


Kojima-chan âm mưu, cười tủm tỉm.


"Miichan, tan học đến nhà của tớ đi~ "


"Được được!"




————————————————




Sau khi tan học, Miichan đi theo Kojima về nhà. Đi tới dưới lầu thì thấy Trứng-kun bị trói như cái bánh trưng nhảy liên tục trên tầng 2, Miichan sợ hãi: "Má nó ơi, nó làm sai chuyện gì vậy? Sao cậu lại tàn nhẫn với nó như vậy?"


Kojima tạm thời không có dự định trả lời nàng.


Trứng-kun rốt cuộc cũng được thả ra. Kojima tháo sợi dây trói Trứng-kun, nó đang ngồi xếp bằng trên bàn học, trên mặt còn in dấu vết của sợi dây, chớp chớp mắt khó hiểu nhìn hai vị đại nhân trước mắt.


"Kawaii~ có 15cm hà~ nhỏ xíu~ " Miichan đưa tay sờ sờ mái tóc xoăn của nó, bóp bóp đôi tai nhỏ của nó, "Ta là dì Miichan a~ "


"Ế?" Kojima nhìn nó một hồi, "Cao hơn hôm qua không ít."


Bỗng nhiên chú ý tới: "Quần áo này là sao?


Quần áo ở đâu ra?


Ây, phiền quá, mặc kệ đi.


Kojima ngã lên giường: "Miichan, mau làm việc."


Hoàn toàn quên chuyện cho Trứng-kun tấn công ngực của Miichan rồi.


"Ngoan ngoan." Miichan nhẹ gãi gãi cằm Trứng-kun, "Một hồi chơi với cưng~ "


Kojima ngủ một hồi, Trứng-kun liên tục chạy tới chạy lui bên cạnh nàng. Chạy một hồi Kojima không để ý tới nó nữa, nó vô cùng buồn chán, một mình không biết nên chạy đi đâu chơi. Kojima ngủ không biết đã bao lâu, lúc mở mắt ra thì thấy một đứa nhỏ mếu máo khóc, hai tay nắm chặt áo của mình, bĩu môi tội nghiệp: "Mama —— "


Trên mặt có 3 vết cào còn đang rướm máu.


". . ."


"Cho ngươi đi chọc cái con mèo mập đó!" Kojima vừa quấn băng cho nó, vừa nghiêm khắc dạy, "Bị nó cào phải không, đáng đời. Lần sau để nó cào ngươi thêm mấy cái."


Dì Miichan dừng làm bài tập, vô cùng lo lắng nhìn Kojima quấn băng tùm lum lên mặt nó: "Haruna, cái kia, cậu không phải đang giúp nó băng vết thương, mà là đang quấn xác ướp sao?"


Đầu của Trứng-kun thật sự bị băng kín mít, chỉ còn lại đôi mắt và hai cái lỗ tai, trông khá là đáng sợ.


"Gì?" Kojima nhìn một chút, "Không phải băng như thế này hả?"


Miichan vô cùng chán nản lắc lắc đầu.


"Ừ —— " Kojima cau mày nhìn một hồi, "Hoàn hảo a."


Miichan lén đem cái gương trên bàn Kojima giấu ra sau lưng.


"Ara, băng xong rồi!" Kojima kết thúc công việc, "Tự mình đi chơi đi."


Trứng-kun nhảy xuống giường, dùng tứ chi chạy xuống lầu. Một lát sau, tiếng mèo kêu thảm thiết từ dưới lầu truyền lên. Miichan nhìn xuống từ cửa sổ, thấy Trứng-kun xác ướp đang đuổi theo con mèo mập ở kế bên nhà, mèo mập hoảng sợ chạy trốn khắp nơi. <= bảo đảm không phải vì Trứng-kun báo thù mà là sợ cái mặt xác ướp của Trứng-kun


". . ."


Miichan giữ bình tĩnh ngồi xuống, bình tĩnh mở sách ra.


Dì Miichan đã khá bình tĩnh rồi, nàng cảm thấy cái cảm giác này thật tốt. Giống như một buổi sáng thức dậy thấy mình mọc ra một đôi tai thỏ, nàng sẽ cảm thấy không có vấn đề gì cả.


Thật tốt a, bình tĩnh lãnh đạm cứ như bậc hiền nhân ấy.


Miichan nhắm mắt lại hít sâu một hơi, Kojima ngồi trên giường sơn móng tay, đột nhiên nhớ tới: "A, nếu như đem Trứng-kun quấn băng như hồi nãy, đem tới trường cũng có thể gạt người khác rằng dây là chó nhà tớ nuôi. Cho dù không thấy mặt, thấy được tay và đuôi, nó lại luôn chạy bằng tay và chân." Vui vẻ tiếp tục cúi đầu sơn móng tay, "Tớ thực sự quá là thông minh."


Miichan khen ngợi sự siêu việt của nàng: "Ý hay ý hay a —— "


Kojima gật đầu thỏa mãn.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét