Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

[Fanfic][Edit] Hình nhân giấy - Hoàn

Tựa: Hình nhân giấy - Chỉ Ngẫu Nhân - 纸偶人 
Tác giả: 废柴女王 - Phế sài nữ vương *tung bông, tung hoa, tung tung tung*
Thể loại: Liêu trai
Couple: Kojiyuu (Kojima Haruna x Oshima Yuko; AKB48)
Tình trạng Raw: Đoản văn - Hoàn
Tình trạng Edit: Hoàn.
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Thiên Thánh



Chào mọi người, hôm qua có một số chuyện xảy ra, và mình có fic(cũ) của Phế Sài :D





Tên của cả bộ này là "Luận đàm: Quần ma loạn vũ(Ma quỷ nhảy múa), mùng 10 giới nghiêm"

Gồm: Tuyết NữSiêu cấp quàng khăn đỏ, Hình nhân giấy, Phản hồn hương, 扭蛋里的哈士奇君(Đã Drop), 春一番(Chắc hoàn)
Từ từ sẽ xong :D


Xem vui vẻ.








Hình nhân giấy

















——————————————————




【Kojima Haruna có một người bạn mới.】




——————————————————




Kojima Haruna có một người bạn mới. Người bạn này tên là Yuko, mỗi tối đều mở cửa sổ đi vào phòng nàng, chơi cùng nàng. Lần đầu tiên Yuko xuất hiện là tối hôm Kojima vừa mới vừa dọn đến đây. Ngày hôm đó, nàng cũng mở cửa sổ đi vào, mặc một chiếc áo choàng xanh đậm cùng gia huy(huy hiệu gia tộc), đi chân trần, cột mái tóc rối bời lên cao.


"Cậu mới tới hả?" Nàng hỏi Kojima, "Tớ là Yuko! Tớ ở gần đây lâu lắm rồi."


Kojima mở to mắt nhìn nàng, không biết làm sao Yuko có thể trèo lên tầng hai.


"Tớ ở dưới, dưới đó —— " Yuko chỉ chỉ.


Kojima mở to mắt nhìn.


Yuko nghiêng đầu nhìn nàng một hồi: "Cậu bị bệnh hả?"


Kojima chớp chớp mắt, một lát sau, gật đầu.


Kojima đã bệnh từ rất lâu, 16 năm cuộc đời là có 10 năm trên giường bệnh. Phát bệnh đối với nàng là chuyện bình thường nhất, nàng sẽ im lặng nằm trên giường, im lặng nằm hết một ngày.


"Cậu tên gì?"


". . . Kojima Haruna."


Yuko ngồi xếp bằng trên sàn nhà, vui vẻ gọi nàng: "Haruna!"


"Hả?" Kojima hoảng sợ, vội vã trả lời, "Vâng."


"Đừng nói với người lớn là tớ tới đây nha." Yuko nằm úp sấp trên giường nàng, nói, "Chúng ta cùng chơi đi."


"Ế?"


Yuko là người bạn bí mật của Kojima. Mỗi buổi tối nàng luôn mở cửa sổ đi vào, luôn mặc chiếc áo choàng màu xanh đậm, và mái tóc rối bù. Có ngày Kojima lấy lược chải đầu cho nàng, nàng ôm đầu kêu to rồi bỏ chạy.


"Con gái phải ra dáng con gái."


"Yada!" (Ứ chẹo)


"Chải đầu sẽ đáng yêu hơn."


Yuko ôm đầu chạy khắp phòng: "Yada Yada!"


Một con gà con ôm đầu chạy loạn —— là Yuko trong mắt Kojima.


Gà con chạy trốn đã lâu, rốt cuộc cũng mệt nằm úp sấp lên sàn. Kojima xốc chăn chạy đến, giúp nàng chải đầu.


"Tại sao không ra kia chơi?" Yuko ngồi xếp bằng, cúi đầu nhìn cổ áo Kojima, "Tuyết rất đẹp a."


"Tớ không thể ra ngoài." Kojima vô cùng bình thản đáp, "Cơ thể tớ không được tốt, ra ngoài dễ phát bệnh."


"Ờ." Yuko gật đầu, "Ngồi trong sân thì sao?"


"Không được đâu."


"Tiếc thật a." Yuko sờ sờ đầu, mò mẫm đám tóc rối còn sót lại, giọng điệu vô cùng tiếc nuối, "Mùa xuân sắp tới rồi, cây anh đào trong sân sẽ đẹp lắm."


Kojima nhẹ cười: "Tiếc thật."


Tiếc thật.


Không biết năm sau có thể nhìn thấy hoa anh đào không.


Yuko ngoan ngoãn ngồi, hỏi Kojima: "Tên Haruna viết như thế nào?"


Kojima cầm lấy cây bút trên giường: "Đưa tay đây."


Yuko giấu tay ra sau lưng, lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, không thể tùy tiện viết chữ lên tay tớ."


Kojima viết vào lòng bàn tay của mình, giơ lên: "Ừa."


Yuko đưa mặt đến nhìn chăm chú một hồi, gật đầu: "Ờ —— "


"Yuko thật kỳ quái."


"Hí hí hí."


Mẹ vì muốn giúp nàng giết thời gian, nên đem cho nàng rất nhiều sách. Yuko rất thích, tối nào cũng ở một bên líu ríu kể lại cho Kojima nghe.


"A a a tuyết nữ à! Tớ thấy tuyết nữ rồi đó, tuyết nữ xinh đẹp như Haruna vậy~ "


"Xạo!"


"Há há há."


"Nhưng mà tóc không phải màu lam nhạt đâu." Yuko ghé vào bên người Kojima, lầm bầm bất mãn, "Sách viết xàm."


Kojima cười, vỗ đầu nàng: "Không được bắt nạt tớ."


"Đau!"


"Thời Heian* a." Yuko lật trang sách, đọc từng chữ, "Onmyouji** nổi tiếng ở thời Heian, Abe no Sei —— "
*Từ năm 794 đến 1185 sau công nguyên.
**Âm dương sư a.k.a Đạo sĩ


"Abe no Seimei."


"Abe no Seimei là một người rất giỏi."


Giọng điệu làm như rất là hiểu biết.


"Abe no Seimei nuôi rất nhiều Shikigami*, mọi người đều biết ông có 12 thần tướng. . ."
*Thức thần, dạng thú triệu hồi.


Yuko triền miên nói, Kojima hoàn toàn không nghe, nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật. Trong cơn mê man mơ hồ nghe được giọng điệu sảng khoái của Yuko: Ý, ngủ rồi à. Được, tớ đắp cho cậu một con người tuyết —— 


Hôm sau Kojima thức dậy, phát hiện trên bệ cửa sổ thật sự có đặt một con người tuyết nhỏ. Cái đầu nho nhỏ, quả dại làm mắt và miệng, hai cành anh đào làm cánh tay, trên đỉnh đầu có cắm vài cọng cỏ khô, chắc là tóc của nó.




"Tớ là ca sĩ nhạc Rock!"



"Ồ~ " Kojima cười và chào nó, "Buổi sáng tốt lành, Yuuchan~"


"Haruna, con đang nói chuyện với ai vậy?" Mẹ đẩy cửa đi vào, tay cầm bữa sáng của nàng.


Kojima chỉ lên bệ cửa sổ: "Người tuyết-sensei a~ "


"Ara, đi ngủ sao con lại mở cửa sổ?"


"Không sao."


Mẹ vô cùng lo lắng: "Phát bệnh thì làm sao đây?"


Kojima cúi đầu: "Vâng, con xin lỗi."


Buổi tối trước khi đi ngủ, mẹ giúp nàng đóng cửa sổ. Sau khi mẹ đi khỏi, Kojima len lén xuống giường mở cửa ra. Ánh trăng rất đẹp, Kojima ngẩng đầu nhìn một hồi, lúc cúi đầu xuống nhìn thấy Yuko ngửa mặt trèo lên bằng ống dẫn nhiệt. Cặp mắt như sao sáng kia nhìn thẳng vào nàng, chớp chớp mấy cái, chớp chớp thêm mấy cái.


Kojima đưa tay nhéo mặt nàng.


Con người tuyết ban sáng đã tan chảy không ít, thân thể bây giờ méo mó cong cong, cành cây anh đào cũng nghiêng ngả qua một bên. Kojima ghé vào cửa sổ, Yuko nằm úp sấp bên cạnh nàng, hai người cùng nhau ngắm con người tuyết nhỏ đó.


"Tan chảy rồi."


"Tan chảy rồi."


"Mùa xuân sắp đến nhỉ."


"Phải." Yuko gật đầu, "Haruna, mùa xuân đến cùng nhau xuống dưới ngắm hoa anh đào nha."


Kojima cười rộ lên, đôi môi tái nhợt nhếch lên tạo ra một độ cung hoàn hảo: "Được."


Được.


Nhưng tớ vẫn cảm thấy không được a, Yuuchan.




——————————————————




Mùa đông chậm rãi đi qua.


Mỗi ngày Yuko đều đến, mỗi ngày đều nói với Kojima rằng cây hoa anh đào ở ngoài đã trổ bao nhiêu nụ hoa.


"Hoa anh đào năm nay nhất định rất đẹp." Nàng ngồi xếp bằng dưới đất, vui vẻ nói cho Kojima biết.


Kojima nằm trên giường, nhìn nàng cười: "Phải."


"Haruna lúc đó có thể đứng dậy không?"


"Sắp rồi." Kojima buông mi mắt, "Nhanh thôi."


Bác sĩ nói, sắp đến giới hạn rồi. Không thể ngắm hoa anh đào cùng cậu, tớ rất tiếc, nhưng đó là chuyện không thể làm gì khác.


Thời tiết buổi sáng rất tốt, mẹ mở cửa sổ, nói với nàng hôm nay có khách đến.


"Mẹ, con muốn ra ngoài một chút."


"Không được."


Mẹ trả lời như dự liệu.


Kojima cúi đầu, không có bất cứ phản kháng nào.


Sáng sớm khách đã đến. Mẹ dẫn hắn đi một vòng quanh nhà. Kojima nhìn qua cửa sổ thấy hắn và mẹ nói cái gì đó, do xa quá nên nàng không nghe được. Cái người mặc quần áo đạo sĩ nói chuyện với mẹ một hồi, lắc đầu, không biết đang nói gì, mẹ áy náy cúi gập người với hắn. Người đó liền rời đi, Kojima vẫn nhìn hắn, xác định hắn đã đi xa rồi mới cúi đầu nhìn mẹ đang mờ mịt đứng trong sân. Một lát sau, Kojima chuyển tầm nhìn đến cây hoa anh đào xa xa kia.


Không biết hôm nay Yuuchan có thể đến hay không.


Buổi tối Yuko chạy đến, mang theo một bao tuyết, vô cùng vui vẻ cho Kojima hai con người tuyết.


"Cái này là tớ, cái này là Haruna!"


"Tớ không muốn, xấu chết."


"Đâu mà, cậu xem, đáng yêu a. Như vợ chồng ấy."


"Không muốn!"


"Tuyết trắng tuyết trắng, hai cưng giống như đang mặc áo cưới ghê!"


Mặt Kojima đỏ lên: "Tớ không muốn mà!"


Yuko ôm bụng ngửa mặt lên trời cười to: "A ha ha ha ha ha!"


"Hôm nay, có một đạo sĩ đến đây a."


"Ừa." Yuko tùy ý đáp lời.


Kojima nhìn nàng một hồi, không nói thêm gì nữa.








Cơ thể Kojima từ từ gầy đi, không thể tự bước đi được nữa, mỗi ngày đều chỉ có thể nằm trên giường.


Có hôm mẹ đưa nàng đến bệnh viện, sau đó trở về khóc hết một ngày. Tối Yuko đến, mang cho Kojima một nhánh hoa anh đào.


"Haruna gầy đi nhiều quá."


"Phải."


"Béo một chút đáng yêu hơn."


Kojima cười đáp lời nàng: "Phải."


"Bác sĩ nói thế nào?"


"Không biết nữa." Kojima lắc đầu, "Tớ không sao đâu."


"Thật?"


Kojima nằm trên giường, nhắm mắt lại, gật đầu.


"Có thể cùng tớ ngắm hoa anh đào chứ?"


"Không thành vấn đề."


"Haruna sắp chết hả?"


Kojima nhắm mắt, không trả lời.


Ngày hôm sau Yuko mang đến một nhánh cây anh đào lớn hơn nữa, đặt ở đầu giường Kojima.


"Xem nè! Đẹp không."


"Thật đẹp~ " Kojima đưa tay sờ nó một chút, ngón tay vừa chạm đến cánh hoa, cánh hoa lập tức rơi xuống.


"Đẹp hen." Yuko đắc ý, "Có muốn hôn tớ một cái không?"


"Yada!" Kojima cười rộ lên, "Mắc gì tớ phải hôn cậu?"


"Thưởng, thưởng cho tớ!" Yuko chu miệng, nhắm mắt lại, "Chuu—— "


Kojima đỏ mặt, cười: "Yada!"


"Đáng tiếc ghê." Yuko buông tay, nhún vai, "Được rồi, một ngày nào đó tớ sẽ hôn cậu."


"Biến thái!"


"Ê hê hê hê hê hê!"


Kojima hôm sau còn yếu hơn hôm trước. Ban ngày cha và mẹ ở bên cạnh nàng, vừa rời đi không lâu, nàng nghe được bọn họ nói chuẩn bị chụp hình cả gia đình, ngày mai thợ chụp ảnh sẽ đến.


Ngày mai có lẽ sẽ được đi ra sân.


Kojima nghĩ, từ từ nhắm hai mắt.


Lúc Kojima thiêm thiếp ngủ, Yuko đến nằm sấp bên cạnh nàng: "Haruna ngủ hả, tớ kể truyện cho cậu nghe nha."


Kojima mơ mơ màng màng, gật đầu.


"Abe no Seimei a, thực sự là một người rất giỏi. Abe no Seimei vô cùng thương vợ mình là Sara-sama*, vô cùng quan tâm chăm sóc bà."
*Mình không tìm được tài liệu nào nhắc đến bà.


"Có ngày a, Sara-sama sinh bệnh, Abe no Seimei liền đi khắp cả nước tìm danh y, nhưng cũng không thể chữa khỏi cho bà. Abe no Seimei a, vô cùng thương vợ mình, vì nàng mà bất chấp tất cả phạm vào điều cấm kỵ. Ông cắt một hình nhân giấy, làm phép cấm lên đó —— Haruna có nghe không vậy?"


Kojima thở đều, đã ngủ say.


"A, ngủ rồi à. Không sao, tớ sẽ kể tiếp. Abe no Seimei cắt một con hình nhân bằng giấy, làm phép cấm cho tờ giấy một sinh mạng. Chỉ cần trên tờ giấy viết tên của Sara-sama, tai họa của Sara-sama sẽ chuyển dời lên trên tờ giấy, tờ giấy đó sẽ chết thay cho Sara-sama. Thật đáng tiếc a, Abe no Seimei chưa kịp viết tên của Sara-sama lên, Sara-sama đã chết đi. Abe no Seimei vô cùng đau lòng, đem hình nhân giấy vô dụng đó đi thiêu."


Yuko ngồi xếp bằng, hai tay ôm chân, xoay đầu nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ: "Quả là thứ vô dụng a, không thể chết thay người mình yêu, sống có ý nghĩa gì."


"Tớ a, rất muốn ngắm hoa anh đào cùng Haruna. Ngắm hoa, uống rượu Sake, ôi ~~~~ thoải mái chết."


"Ôi~~~~ nhưng mà hình như Haruna chưa tới tuổi uống rượu a."


"Thực sự là đang ngủ hả? Tớ lén hôn cậu nha."


Yuko nằm úp sấp lên giường Kojima, hôn lên đôi môi của nàng.


"Yoshi! Đến lượt cậu hôn tớ đó. Không hôn hả? Được rồi, vậy chờ đến lúc chúng ta ngắm hoa anh đào rồi hôn lại nha."


Yuko quay lại ngồi xếp bằng trên sàn, lẳng lặng nhìn Kojima ngủ say.


Thật lâu.


"Phải mập lên đó, Haruna."


Yuko ngẩng đầu lên, cảm thán một hơi dài: "Thật tốt a."



——————————————————



Ngày hôm sau thợ chụp ảnh đến, Kojima đã có thể tự mình xuống giường. Cây anh đào sau 3 ngày nở rộ, vị bác sĩ kia đã xác định nàng hoàn toàn bình phục, chỉ là thân thể còn hơi yếu mà thôi. Mẹ nàng kích động đưa nàng đến ngắm cây anh đào trong sân, hai người ngồi dưới tàng cây anh đào, uống trà.


"Quả là kỳ tích." Mẹ nàng cảm thán, "Thần linh quả là quan tâm con."


"Phải." Kojima ngẩng đầu lên, đáp.


"Cây anh đào thật đẹp."


Kojima gật đầu: "Phải."


"Haruna có lạnh không? Con có muốn mẹ vào nhà lấy thêm áo ấm?"


"Không ạ." Dừng lại, suy nghĩ một chút, "Có ạ."


Mẹ đứng dậy đi vào nhà.


Kojima một mình ngồi dưới tàng cây anh đào, ngẩng đầu lên nhìn. Hoa anh đào nở vô cùng đẹp, đẹp hơn cả trí tưởng tượng của Kojima. Hoa anh đào hồng phấn nở khắp cành, gió thổi đến liền lả tả rơi.


"Hoa anh đào năm nay, thật đẹp a." Kojima cúi đầu, nước mắt nhỏ giọt xuống chén trà, nhẹ phát ra một tiếng động, "Tại sao cậu còn chưa đến vậy, Yuuchan."




(Hoàn)




——————————————————




Tác giả: *Giải thích một tràng, nhưng Thánh không muốn dịch ra, để mọi người tự hiểu* Thật ra, các ngươi đều hiếu cả rồi, chỉ là các ngươi không chịu tin tưởng bản thân thôi.
Ta ói máu chết mất!



Vậy nhé :))
Mọi người đều hiểu đó, tin tưởng đáp án của bản thân đi :P



1 nhận xét: