Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

[Fanfic][Edit] Một mùa xuân - Hoàn

Tựa: Một mùa xuân - Xuân nhất phiên - 春一番 
Tác giả: 废柴女王 - Phế sài nữ vương (っˇωˇc)♥  
Thể loại: Liêu trai
Couple: Kojiyuu (Kojima Haruna x Oshima Yuko; AKB48)
Tình trạng Raw: Đoản văn - Hoàn
Tình trạng Edit: Hoàn.
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Thiên Thánh




Ờ hớ, ồ yé, à há~~








Oneshot






















————————————————




【Thượng】




————————————————





Ngày xửa ngày xưa, có một tiểu yêu quái, sống gần một thị trấn nhỏ ven biển.




————————————————




Ngày xửa ngày xưa, có một tiểu yêu quái, sống gần một thị trấn nhỏ ven biển. Phía đông thị trấn có một rừng anh đào, là địa bàn của nàng. Từ ngày được sinh ra, cuộc sống của nàng vô cùng buồn chán, trừ những lúc thỉnh thoảng dọa những người đến du ngoạn ra, không có gì vui vẻ cả. Mà thời gian anh đào nở lại ngắn như vậy, mùa hoa kết thúc, nàng lại lẻ loi một mình.


Chán quá a. Vì vậy có một ngày, nàng quyết định đi về phía tây, đến đó tìm xem có yêu quái nào khác hay không. Nàng không có tìm được yêu quái, nhưng nàng tìm được một mỹ nhân. Mỹ nhân không xấu ( :v ), tiểu yêu quái vô cùng vui vẻ bắt nàng về rừng đào của mình, muốn cưới nàng làm vợ.


"Yên tâm đi, không đau đâu, nàng chỉ cần chết một cái thôi, nàng chết một cái là có thể được cây anh đào hấp thu, sau đó chúng ta có thể làm vợ chồng!"


Lời nàng nói là thật, nhưng không biết tại sao mỹ nhân lại rất sợ, sau đó đá nàng bảo nàng cút đi.


"Nàng chỉ cần chết một cái thôi mà!"


"Cút đi! Cút đi!"


Tiểu yêu quái ăn quả anh đào, nhướng hàng mi thành chữ bát trông vô cùng khó xử. Nếu mỹ nhân không muốn chết, nàng làm sao bây giờ a? Ra tay bóp chết người khác cái chuyện này nàng làm không được, nàng là một yêu quái cỡ nào thiện lương a.


"Nàng ăn quả anh đào không?" Tiểu yêu quái chọn một quả đỏ mọng lớn nhất đưa đến cho nàng.


Mỹ nhân ôm vai lui người lại, càng lui càng xa.


Tiểu yêu quái liền vui vẻ: "Thật tốt quá, nàng chết đói thì có thể làm vợ ta rồi. Ta hy vọng lúc nàng chết đói không quá khó coi."


Mỹ nhân đưa tay giật quả anh đào của nàng.


Tiểu yêu quái rất thất vọng. Nhưng nàng chỉ thất vọng nửa giây, rất nhanh đã hết thất vọng, bởi vì hình dáng mỹ nhân ăn quả anh đào thật sự rất đẹp. Ôi ôi, môi của mỹ nhân trông còn ngon hơn quả anh đào, ôi ôi, muốn cắn thử một cái ghê.


Tiểu yêu quái tủm tỉm cười, chép chép miệng: Mỹ nhân ơi chừng nào nàng mới chết a? Chết nhanh đi chết nhanh đi!




————————————————




Mỹ nhân vẫn không chết. Tiểu yêu quái đã thử qua rất nhiều cách, nàng vẫn không chết. Ví dụ như nửa đêm giả quỷ dọa nàng, nói với nàng rằng mình là một yêu quái vô cùng tàn ác, sau đó tặng hoa cho nàng —— không có cách nào khác a, dù sau cũng là bà xã tương lai mà a, làm quá đáng thì sau này làm sao ở chung.


"Ta nói a vợ ơi —— "


Mỹ nhân xoay mặt đi chỗ khác.


Tiểu yêu quái vội vàng chuyển qua trước mặt nàng: "Ta nói a vợ tương lai —— "


Mỹ nhân lại xoay mặt đi chỗ khác.


Tiểu yêu quái vội vàng chuyển qua: "Nàng muốn sao mới chịu chết, nàng nói cho ta biết đi a!"


Mỹ nhân sụt sùi một cái, trông hình như sắp khóc. Tiểu yêu quái vội xua tay: "Không chết nữa không chết nữa! Chúng ta không chết nữa! Nhìn nè nhìn nè, ta nhăn mặt cho nàng xem!"


Buổi tối mỹ nhân đang ngủ, tiểu yêu quái một mình ngồi trên cành cây anh đào, thương tâm khóc một trận.



. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .



Hôm nay tiểu yêu quái chuẩn bị làm mỹ nhân té chết. Ban đầu nàng định dụ dỗ mỹ nhân đến vách núi hướng bắc, nơi đó là biển rộng, ngã xuống chết là cái chắc. Nhưng mà rất cao a, ngã xuống chắc khó coi lắm, nàng nghĩ tới lại nghĩ lui, cuối cùng biến thành một cái rể cây, nằm trên đường mỹ nhân sẽ đi qua, rồi phang nàng một cái, ngã chết nàng.


A ha ha ý hay!


Mỹ nhân tới! Mỹ nhân tới! Nàng không có đá ta, nàng đá cái rể cây phía trước mất rồi!



. . .



Tiểu yêu quái hiện hình người quỳ rạp trên đất, đau sắp khóc ra rồi. Dù cho có đá cái rể cây phía trước thì, lúc ngã mặt cũng hướng xuống đất! Mà mặt đập xuống đất không phải rất khó coi sao? Nàng không thể làm gì khác hơn là biến thành cái đệm thịt người đỡ lấy mỹ nhân.


"Ngươi. . . có sao không?"


Tiểu yêu quái ứa nước mắt: "Đau!"


Mỹ nhân nói: "Ngươi mau đứng lên, ta xoa giúp ngươi."


Buổi tối mỹ nhân đang ngủ, tiểu yêu quái một mình ngồi trên cành cây anh đào, lần thứ 2 thương tâm khóc một trận.




. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .




Hôm nay tiểu yêu quái chuẩn bị làm mỹ nhân nghẹn chết. Nàng đến rừng cây gần đấy hái tất cả những quả anh đào lớn nhất, định lúc mỹ nhân ăn dọa nàng một cái, sau đó nàng sẽ nghẹn chết.


A ha ha ý hay!


Nửa đêm nàng ra ngoài, hừng đông hôm sau nàng quay về. Nàng đem quả anh đào trong áo đặt trước mặt mỹ nhân, quả anh đào còn vương sương mai lăn ra bàn: "Ăn đi, ta hái tất cả quả anh đào lớn nhất về đó!"


Dường như mỹ nhân cũng hơi hoảng hốt: "Ngươi hái chỉ trong một buổi tối?"


"Ừ!" Tiểu yêu quái vô cùng chờ mong, "Nhanh ăn đi."


Nhưng nàng cũng rất nhanh bị thất vọng.


Cái miệng nhỏ nhắn của mỹ nhân cắn đến 4 5 lần mới hết một quả anh đào, ít quá làm sao mà nghẹn được. Nàng nhìn mỹ nhân chằm chằm, càng nhìn mỹ nhân càng cúi thấp đầu, cắn càng ít.


Xem ra tối nay lại phải leo lên cây khóc rồi. Tiểu yêu quái tự bắt lấy một quả anh đào, ném vào miệng.


"Kojima Haruna." Bỗng nhiên mỹ nhân lên tiếng.


"Hả?" Vật gì vậy?


"Tên của tôi."


Tiểu yêu quái trừng to mắt, nuốt ực một ngụm nước bọt. Quả anh đào trong miệng cũng trượt thẳng vào yết hầu, kẹt lại ở đó.


"A a a a a!" Tiểu yêu quái ôm cổ lăn ra đất.


"Ngươi làm sao vậy?!"


"Nghẹn, nghẹn, nghẹn —— "


Mỹ nhân vội chạy đến vỗ lưng nàng.


Buổi tối mỹ nhân đang ngủ, tiểu yêu quái một mình ngồi trên cành cây anh đào, lại tiếp tục thương tâm khóc một trận.



. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .




Hôm nay mục tiêu của tiểu yêu quái là thuốc chết mỹ nhân. Trong rừng có rất nhiều nấm độc, tiểu yêu quái hái một hồi lâu, nấu cho mỹ nhân một nồi canh nấm. Mỹ nhân thấy được, tự mình đi đến chỉ đạo.


Mỹ nhân nói: "Bỏ thêm muối, ngươi có muối không?"


Tiểu yêu quái lập tức biến ra cho nàng.


Mỹ nhân nói: "Bỏ thêm hương liệu, ngươi có hương liệu không?"


Tiểu yêu quái lập tức biến ra cho nàng.


Mỹ nhân nói: "Thêm hành."


Tiểu yêu quái biến ra hành.


Mỹ nhân nói: "Tiêu trắng."


Tiểu yêu quái biến ra tiêu trắng.


Mỹ nhân nói: "Ừ, không tệ."


Ôi ôi. . . thơm quá. Tiểu yêu nhắm mắt lại, tham lam hít một hơi dài.


"Nhà tôi mở lữ điếm, nên tôi biết nấu ăn."


Tiểu yêu quái gật đầu lia lịa.


Mỹ nhân cười vô cùng dịu dàng nhìn nàng: "Muốn thử một miếng không?"


Tiểu yêu quái mở mắt ra thì nhìn thấy mỹ nhân cười, nháy mắt, tên mình là gì cũng không còn nhớ rõ, ngu ngốc gật đầu.


Mỹ nhân dịu dàng múc một thìa canh, thổi thổi, đưa đến miệng nàng. Tiểu yêu quái ngoan ngoãn uống xong, ánh mắt còn si dại nhìn chằm chằm gương mặt mỹ nhân.


Tại sao nàng còn không chết a, chết là có thể ở cùng ta —— ể?


"A? Ngươi làm sao vậy?"


Tiểu yêu quái ôm bụng lăn ra đất: "Có độc, độc, độc, độc, độc, độc!"


"Nôn ra nhanh a!"


Buổi tối mỹ nhân đang ngủ, tiểu yêu quái một mình ngồi trên cành cây anh đào, lại một lần nữa khóc như mưa. Cảm thấy mỹ nhân không chết được rồi, không chừng còn ngược lại mình chết trước nàng. Mỹ nhân đang ngủ, giơ chân đá chăn đi, tiểu yêu quái vừa khóc vừa kéo chăn trở lại đắp cho nàng.




————————————————



【Trung】



————————————————




Trong rừng anh đào luôn chực chờ nguy hiểm, ví dụ như hôm nay, Haruna giẫm phải một đám rêu xanh. Tại vì trong rừng có đầm lầy, tiểu yêu quái hổn hển lôi nàng ra, nói: Nhất định gần đây trời mưa nhiều lắm.


Nhưng Haruna không lo lắng mình có gặp nguy hiểm, mặc kệ gặp phải chuyện gì, chỉ cần gọi tên tiểu yêu quái, nàng lập tức xuất hiện cứu mình.


"Yuuchan, ngài cực khổ rồi."


"Không, không có cực khổ." Tiểu yêu quái xua xua tay, giơ mu bàn tay đang dính đầy bùn lên lau nước mắt trên mặt. Haruna nắm tay áo, giúp nàng lau nước mắt đi.


Quần áo đều đã dơ, tiểu yêu quái đưa Haruna đến bờ biển, cởi quần áo tắm. Vì phòng ngừa Haruna chạy trốn, tiểu yêu quái đã lập kết giới ở trong rừng, bờ biển nhỏ này cũng ở trong phạm vi kết giới, bởi vì đôi khi Haruna muốn đến tắm rửa, tiểu yêu quái cũng có thể hy vọng nàng sẽ chết đuối hay là bị sứa đốt chết, hay bị rắn biển cắn chết, hay là ——


Tiểu yêu quái quay đầu lại nhìn trộm.


Haruna quay đầu lại nhìn tiểu yêu quái, hoảng hồn. Tiểu yêu quái dang tay chân thành chữ đại () ngã thẳng lên mặt nước, vùng nước xung quanh nàng chuyển thành màu đỏ.


"Yuuchan!"


Rất lâu tiểu yêu quái mới tỉnh lại, gió biển thổi đến làm khô mái tóc của nàng. Chỗ gối đầu rất mềm mại rất ấm áp, còn thơm nữa. Tiểu yêu quái hít sâu một hơi, từ từ thở ra.


"Haruna —— "


"Ơi?"


"Lấy ta đi."


"Không được, người nhà của tôi sẽ rất đau lòng."


"Không có đâu, sau khi nàng biến thành yêu quái cũng có thể về thăm bọn họ thường xuyên a."


"Thật chứ?"


"Ừ, ừ." Tiểu yêu quái vội vàng gật đầu, "Như nàng thấy đó, ta chạy qua đó mang nàng về mà."


"Trước đây chưa từng thấy qua ngài."


"Bởi vì ta không thể rời rừng a, cho nên ta không thường chạy ra ngoài."


"Tôi không làm yêu quái đâu."


"Ề —— "


Tiểu yêu quái cảm thấy mình là một yêu quái rất thất bại, nhưng cũng chưa từng có tên yêu quái nào khác chạy đến dạy nàng cái gì là một yêu quái thành công, cho nên nàng đau lòng một trận liền không sao nữa.


Tiểu yêu quái hết đau lòng, cọ cọ bắp đùi Haruna: "Ta muốn uống canh nấm."


"Trở về tôi nấu cho ngài."


Hôm nay Haruna nói với tiểu yêu quái, nàng muốn về nhà. Tiểu yêu quái đang uống rượu hoa quả Haruna ủ, nghe nàng bảo muốn về nhà, liền tức giận.


"Chả trách nàng đối tốt với ta như vậy, thì ra là vì dụ ta cho nàng về nhà."


Nàng rất giận, nàng không thả Haruna đi. Nhưng trông Haruna còn tức giận hơn cả nàng, liền xoay người đi mất.


Hừ, ta không đuổi theo, dù gì nàng cũng không chạy đi đâu được.


Đến tối, Haruna vẫn không quay về ngôi nhà gỗ. Tiểu yêu quái ngồi xếp bằng trong phòng, buồn bực chống cằm, tay kia liên tục gõ lên chiếc bàn trà.


Đầm lầy trong rừng chắc đã bị lấp hết rồi đúng không, cũng đã nhổ hết đống rể cây nhô lên rồi đúng không, cây có trái cũng nằm trong kết giới rồi, không thành vấn đề gì, nhưng mà có cao quá không nhỉ ——


Tiểu yêu quái đứng lên, lại ngồi xuống, đứng lên, lại ngồi xuống. Cứ như thế một hồi, mới phát hiện Haruna đứng ở cửa, không biết đã bao lâu.



. . .



Buổi tối mỹ nhân đang ngủ, tiểu yêu quái một mình ngồi trên cành cây anh đào, nhớ lại dáng vẻ nén cười của Haruna, đau lòng khóc rất lâu.




. . .



Ngày hôm sau Haruna đã đi rồi, về nhà rồi. Tiểu yêu quái gỡ bỏ kết giới, thả nàng đi, với điều kiện là một thời gian nữa sẽ đến mang nàng trở lại.


Trước khi đi tiểu yêu quái đau lòng nắm tay nàng: "Nàng phải quyết định đồng ý lấy ta nhanh một chút nha, nàng già rồi xấu đi ta sẽ không cưới nàng đâu."


Haruna nghe xong nửa câu đầu đã bật cười, sau khi nghe hết câu thì quay lại dáng vẻ cũ, lúc rời đi trông nàng cũng không có vui. Tiểu yêu quái nghĩ: Con người thay đổi thật nhanh.


Cho nên nhanh chết rồi biến thành yêu quái a, nhanh lên nha!




——————————————————




Tiểu yêu quái đợi một ngày, Haruna cũng không về. Từng đấy năm nàng sống, chưa từng có một ngày nào nàng cảm thấy nó dài đằng đẵng như thế. Nàng ngồi trên một cây anh đào cao nhất, chờ a chờ, chờ đến trưa, chờ đến chạng vạng, mặt trời lặn xuống biển, bỏ lại một mảnh trời nhàn nhạt vàng.


Hôm nay sẽ đi thăm nàng, chỉ thăm nàng, chắc không sao đâu.


Ừ, vậy đi!


Tiểu yêu quái chạy vào thị trấn, chạy đến lữ điếm nhà Haruna. Lữ điếm đã đóng cửa, Haruna đang giúp nhà dọn dẹp đồ đạc. Tiểu yêu quái ở bên ngoài nhìn, thấy Haruna đóng cửa sổ, thổi tắt đèn, bỗng dưng cảm thấy mất mát. Chỉ một chút thôi, bởi vì cửa sổ rất nhanh đã mở ra, gương mặt nở nụ cười của Haruna xuất hiện ở sau khung cửa sổ: "Không được nha, không được mang tôi đi trước thời hạn a!"


Biết mà.


Tiểu yêu quái bĩu môi, vèo một cái lủi vào phòng Haruna.


Haruna nói chuyện cùng nàng, nói rằng nàng không biết nên giải thích với cha mẹ thế nào, tiểu yêu quái không tập trung lắng nghe. Nàng không có hứng thú với con người, nàng chỉ cảm thấy ở một mình chán quá, nên mới tìm một con người ở cùng nàng, còn phải đi theo nàng. Haruna nói một hồi, phát hiện nàng không nghe, không nói nữa.


"Nàng định chừng nào chết a." Tiểu yêu quái chỉ quan tâm đến chuyện này.


Nàng đợi có một ngày đã cảm thấy không chịu được rồi, chờ thêm nữa chắc chắn rất khó chịu, không muốn đâu.


"Ngài cũng chỉ quan tâm chuyện này." Haruna nhăn mày, giọng điệu rất không vui, "Tôi không chết đâu."


Tiểu yêu quái tức giận: "Nàng nói không giữ lời!"


"Tôi nói tôi không giữ lời đó, ngài bắt tôi đi, ngài giết tôi đi."


Tiểu yêu quái thật sự rất tức giận. Con người thật sự là sinh vật dối trá hay thay đổi, uổng công nàng cho rằng Haruna là người đặc biệt.


"Hừ! Ta mặc kệ nàng!" Tiểu yêu quái vứt áo bỏ đi, "Ta đi tìm mỹ nhân khác!"





——




Tiểu yêu quái bắt mỹ nhân khác, các nàng đều khóc sướt mướt, khóc đến đầu nàng phát đau.


"Các ngươi có muốn uống chút rượu không a. . . uống canh nấm? Này vị mỹ nữ kia ngươi muốn tự sát à? Thật tốt quá! Ế sao ngươi không tự sát đi?"


Tiểu yêu quái chống cằm ngồi giữa nhà, các mỹ nhân đều quỳ gối bên cạnh nàng, cầu xin nàng thả mình đi. Cho nên mới nói a, thực sự có cái gì khổ đâu a. Con người không phải muốn trường sinh bất lão sao? Biến thành yêu quái là được mà? Sẽ không chết già, vĩnh viễn trẻ trung a.


Tại sao các ngươi không muốn? Các ngươi không muốn, Haruna cũng không muốn, tại sao.


Tại sao.


Tại sao.


Thở dài đến lần một trăm hai mươi, Haruna xuất hiện trước nhà gỗ, sắc mặt rất tệ.



. . .



Tiểu yêu quái xoay người quỳ đứng lên, trừng đôi mắt to tròn như một con chuồn chuồn: "Ta chỉ chơi chung với bọn họ thôi! Thật! Ta lập tức thả bọn họ đi! Haruna nàng về thật tốt quá!"


Haruna phụng phịu: "Tôi chỉ đến bảo ngài thả bọn họ đi, người nhà của bọn họ đang lo lắng."


Tiểu yêu quái từ từ ngồi trở về, vô cùng thất vọng: "Ừ." Nàng phất tay, "Được rồi, các người đi hết đi."


Dù sao nàng cũng thấy rất nhàm chán.


Tiểu yêu quái lại chống cằm, tính toán xem còn bao lâu cây anh đào sẽ lại nở hoa.


Không lâu lắm, chỉ nửa năm thôi.


"Không được gây rối nữa."


Tiểu yêu quái lười biếng ngáp một cái.


Các mỹ nhân đã chạy đi hết, Haruna đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống.


Tiểu yêu quái quay đầu lại, ngu ngốc nhìn nàng.


"Tôi và cả nhà, muốn đi thăm một người bạn, sẽ không về nhà mấy ngày."


Đây là ý gì?


Tiểu yêu quái dùng ánh mắt hỏi nàng.


"Ngài một chút cũng không bận tâm đến cảm nhận của người khác."


Là sao a, thuyết giáo à?


"Cha mẹ trong nhà thân thể không tốt, nếu như tôi không thể ở bên cạnh bọn họ, tôi sẽ cảm thấy bất an."


"Ờ —— " Tiểu yêu quái làm bộ có tập trung nghe, gật đầu.


"Tôi cũng sẽ nhớ họ rất nhiều."


"Ờ, cái này ta hiểu." Tiểu yêu quái nói, "Giống như ta nhớ nàng."


Đáng ghét! Nàng cười cái gì mà cười! Tiểu yêu quái dỗi, xoay đi chỗ khác chải tóc.


Một lát sau, nàng không nghe tiếng Haruna cười nữa, tiểu yêu quái còn chưa kịp quay đầu lại, gương mặt đã được dịu dàng đặt lên một nụ hôn.


Á há há há há há há.


Bụng tiểu yêu quái nở hoa, ôm lấy chỗ vừa bị Haruna hôn, vô cùng vui vẻ nói với nàng: "Kỳ thực sau đó ta cũng có suy nghĩ một chút, nàng có thể đi cùng người nhà, chờ nàng già chết, rồi theo ta về nhà."


"Không phải ngài nói tôi già xấu ngài sẽ không lấy tôi sao?"


"Haruna già rồi nhất định cũng rất là đẹp." Tiểu yêu quái vô cùng tự tin nói với nàng, "Ta biết mà!"


Một lát sau, vội bổ sung: "Nhưng không được lấy người khác a. Có già rồi cũng không được lấy người khác a."


Haruna tiến đến trước mặt nàng, lần này là hôn lên môi. Tiểu yêu quái cảm thấy vô cùng tuyệt vời, chỉ là không biết tại sao hốc mắt Haruna lại đo đỏ.


Con người quả nhiên ——


Quên đi, kệ nó.





——————————————




【Hạ】




——————————————




Kojima Haruna cảm thấy, không gì đáng yêu hơn tiểu yêu quái. Mỗi ngày đều siêng năng vào rừng làm bẫy, xem xem bẫy có tốt hay không, có dễ bị phát hiện hay không. Nhưng mà không sao cả, chỉ cần nàng kêu một tiếng "Yuuchan", tiểu yêu quái sẽ vội vàng vội vàng vội vàng chạy đến, sau đó liều mạng cứu nàng ra.


Tiểu yêu quái chỉ là một đứa trẻ hơi quậy phá, nhưng rất hiền lành. Nàng thực sự không muốn ai chết, nàng chỉ muốn tìm một người chơi với nàng mà thôi.


Có ngày tiểu yêu quái nói chuyện phiếm với nàng, tiểu yêu quái nói: "Ta không nhớ rõ đã sống bao lâu, nói chung mỗi một năm hoa nở là một năm trôi qua, ta liền sống một năm lại một năm a. Con người nói số vòng của cây đại diện cho số tuổi của nó, nhưng mà ta không thể tự chặt mình ra xem. Ờ, ta chính là cây anh đào to to phía sau lưng nàng đó."


Haruna cảm thấy, tiểu yêu quái không chỉ đáng yêu, còn rất ngốc nữa. Nàng vừa hôn tiểu yêu quái một cái.


Tiểu yêu quái liền ngượng ngùng ôm mặt chạy lên cành cây cao.


Lúc ở trong rừng anh đào luôn rất thong dong, tiểu yêu quái thỉnh thoảng ồn ào, có đôi khi cũng rất yên tĩnh. Nàng thích híp mắt nhìn bầu trời qua kẽ lá trên đầu, Haruna nhìn cùng nàng, nhìn bầu trời mùa hạ, nhìn bầu trời mùa thu, cây đã rụng hết lá, tiểu yêu quái nói với Haruna: "Ta muốn đi ngủ. Sau này nàng không cần chờ ta mỗi ngày, đến khi mùa xuân tới nàng xem trên cành của ta xuất hiện nụ hoa nhỏ, đó là khi ta tỉnh dậy."


"Được."


Hôm tiểu yêu quái ngủ, trên trời nhẹ nhàng rơi những hạt tuyết trắng như lông ngỗng. Tiểu yêu quái gối đầu lên chân Haruna, lầm bầm nói một câu thơm quá a, rồi biến mất. Ngôi nhà gỗ trong rừng là do tiểu yêu quái biến ra, nàng ngủ, ngôi nhà gỗ cũng biến mất theo. Haruna vẫn thường đến, lúc nàng đến mang theo một chiếc ghế đẩu, một bình rượu trái cây do nàng ủ. Trời đôi khi hạ tuyết, nàng ngồi dưới tàng cây chống rét, uống một ngụm rượu, đổ một nửa xuống tàng cây.


"Cho ngài uống."


"Nhanh tỉnh dậy đi a."


"Ngài ngủ ngon thật đó."


"Yuuchan."


Cây anh đào Oshima lẳng lặng đứng dưới trời giá rét, trên cành cây trụi lủi tích một lớp tuyết dày. Bầu trời trắng xóa, mặt đất cũng trắng xóa, dưới tàng cây trụi lủi có một chiếc dù giấy màu hoa anh đào, dưới dù là một bình sake cột dây đỏ.


Vào đông, lữ quán rốt cuộc cũng treo bảng hiệu, Haruna tự mình đặt cho lữ quán 100 tuổi này một cái tên —— 


【Một mùa xuân】


Báo hiệu cơn gió xuân đầu tiên xuất hiện, nụ hoa sẽ bắt đầu trổ trên cành anh đào —— cùng tiểu yêu quái ở trong rừng. Mặc dù người ta nói trong rừng cây trụi lủi đó có một con yêu quái, nhưng có lẽ nàng thích cái tên tiểu ải tử khi cười đôi mắt cũng phát sáng kia. Haruna nhớ tiểu yêu quái, tiếc là nàng không biết.


Tháng ba, gió thổi lên biển một hương vị của mùa xuân, rốt cuộc cũng đến rồi.




——————————————————




Tháng ba cũng là lúc anh đào nở hoa, không biết tại sao, cây anh đào Oshima lại chậm chạp không chịu nở hoa, tất cả những cây anh đào trong rừng đều đã nở hoa, còn nó một đóa cũng không có. Lúc hoa anh đào nở cũng là lúc bận rộn nhất mùa xuân. Ban ngày Haruna không thể đến, chỉ khi giữa khuya sau khi kết thúc công việc, giẫm lên đám tuyết đi vào rừng cây. Mỗi ngày đều đi, mỗi ngày hoa vẫn chưa nở. Tháng ba tuyết đã bắt đầu tan, Haruna giẫm lên đám tuyết tan đi vào rừng cây, nước bắn tung tóe lên chiếc kimono xinh đẹp nàng mới mua, để lại một ít bùn đất.


Tối hôm nay ánh trăng rất đẹp, cây anh đào vẫn chưa nở hoa.


"Ngài thật quá đáng a —— " Haruna tựa lưng vào thân cây, nhẹ giọng oán giận, "Tôi ăn mặc đẹp như vậy a, mỗi ngày đều đến nhìn ngài. Cũng làm nó dơ hết chơn." Nàng ngẩng đầu lên, "Ngài bệnh à? Đừng để tôi lo lắng a."


Ngọn cây dưới ánh trăng, nơi gần với ánh trăng nhất, dường như nháy mắt nó đã bung ra một nụ hoa, nụ hoa chậm rãi lan ra, màu hồng nhạt tuyệt đẹp bừng nở dưới ánh trăng. Haruna mở to hai mắt, nhìn cây anh đào nháy mắt đã nở đầy hoa.


"Haruna~ " Nàng nghe có người gọi nàng.


Haruna cúi đầu, tiểu yêu quái cười vô cùng rực rỡ tay cầm một nhánh anh đào, giơ tay cắm nó vào trong búi tóc của nàng.








(Chắc hoàn rồi)







——————————————






Đừng hỏi mình, tại bả có ghi chữ hoàn vô đâu -3- còn comment thêm một câu "Post trước 1 nửa, mai edit thêm. 20 năm chuyên tâm đào hố."  <= mắc rại chưa -3-


Sẵn tiện nói luôn, mình đã làm xong bộ "Luận đàm: Quần ma loạn vũ, mùng 10 giới nghiêm" rồi đó.

:v thông báo vậy thôi chứ không có gì đặc biệt cả.

Ngày vui.



edit lần cuối ngày: 24/6/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét