Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

[Fanfic][Edit] Chó trong trứng - Chương 10








Chương 10



















Bạn Minegishi Minami, học sinh cao trung, 17 tuổi.



. . .




Ngồi trước mặt nàng là một người con gái trưởng thành có tai và đuôi, trên đỉnh đầu còn có một đóa hồng nhỏ, đung đưa theo cơn gió. Miichan thấy Kojima đưa tay bứt mất đóa hoa nhỏ, quăng lên chiếc bàn vốn đã đầy những đóa hồng.


Người con gái có tai và đuôi trông rất vui vẻ, đỉnh đầu "Chíu" một cái đã bung ra một đóa hồng nhỏ khác, cuống hoa xanh lá lắc lư theo ngọn gió ngoài cửa sổ thổi vào.


Gương mặt Kojima càng ngày càng đen lại.


Trứng-kun rủ đôi mày chữ bát xuống, đưa tay kéo kéo áo Kojima, thấy Kojima không để ý tới mình, liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.


"Miichan, cậu thấy tớ đem nó ra ga tàu sau đó vứt nó ở đó có được không?"


Miichan nhìn chằm chằm đóa hồng nhỏ trên đỉnh đầu Trứng-kun, run rẩy vươn tay đến, xòe 2 ngón tay ra trước mặt Trứng-kun: "Hai đóa. . . làm được không?"


"Miichan!"


"Gì?"


"Bán cho viện nghiên cứu chắc sẽ có nhiều tiền lắm."


". . . Nó sẽ bị quăng vào lồng sắt, sau đó bị tiêm một đống thuốc kỳ quái, cuối cùng bị giải phẩu a."


Ôi, má ơi.


Kojima bĩu môi nhăn mày, ít nhất thì sát khí cũng tiêu bớt, trở lại dáng vẻ của một nữ sinh trung học: "Nhưng mà nó đáng ghét lắm."


Vô cùng đáng ghét.


Chuyện này phải kể từ lúc sáng sớm.


Sau khi Kojima ý thức được cái người con gái trần truồng này chính là Trứng-kun, rất bình tĩnh quay trở lại giường nằm xuống, đắp chăn lên tự nói với chính mình: Nhất định là cách mở mắt ra không đúng, thực sự là giấc mộng kỳ quái a ——


"Mama mama!" Con nhộng họ trần nhảy lên giường nàng, xốc chăn nàng lên, nhào cả người lên mình nàng, lóe sáng con mắt màu rám nắng nhìn nàng.


【Chơi với con đi!】 Nó dùng ánh mắt truyền đến một câu như thế.


【Hông!】 Kojima trừng mắt lại.


Trứng-kun cấp tốc buông đôi mày chữ bát xuống, tay chân buông lỏng như vô lực, toàn thân nằm sấp trên ngực Kojima, phát ra âm thanh oa oa không rõ ý tứ là gì. Đó là kiểu làm nũng đặc biệt của nó, giống như khi Kojima không cho nó ăn cơm hoặc không chơi cùng nó.


"Biến đi!"


"Oa —— "


"Con chó ngu ngốc đáng ghét!"


"Oa oa —— "


"Mau tránh ra ta không thở nổi rồi!"


Tốn hết nửa giờ để đạp Trứng-kun ra, tốn hết nửa giờ để giúp Trứng-kun mặc một bộ quần áo dài hơn. Không biết tại sao bên giường nàng có một bộ đồ lót vừa y với người Trứng-kun, Kojima cầm bộ đồ lót đó nhìn chằm chằm đã lâu, Trứng-kun ngồi xổm bên cạnh nàng, nghiêng đầu cùng nhìn chằm chằm bộ đồ lót đó với nàng.


"Ngươi biết ai mang tới không hả?" Kojima quay đầu hỏi Trứng-kun đang ghé lên lưng ôm eo nàng.


Trứng-kun mở to mắt nhìn nàng.


"Ngươi có mặc không?"


Trứng-kun lại mở to mắt nhìn nàng.


"Mau buông ta ra coi cái tên trần truồng biến thái!"


Tên trần truồng biến thái nhìn bộ đồ Kojima cầm, biết là nàng muốn nó mặc vào, vui vẻ buông nàng ra, giơ 2 tay lên trời. Kết quả má không trồng áo lên người nó, mà mặc cho nó cái thứ gì đó trông lạ lạ. Vừa mặc cho nó vừa đỏ mặt lầm bầm: "Phiền chết ta phiền chết ta! Con chó ngốc!"


A, trông mama có vẻ rất vui.


Trứng-kun cũng vui, vẫy vẫy đuôi.


Hai tay má nó vòng qua tay nó, không biết làm gì trên lưng nó. Một lát sau, nó cũng quyết định ôm trả lại. Nó ôm lấy má, sờ sờ, mò mò cái gì đó trên lưng má nó.


Kojima không muốn dựa gần Trứng-kun quá, cách xa một chút giúp Trứng-kun cài áo lót. Không biết tại sao cái nút cài ứ vô, chứ không phải nàng run tay đâu hay cái gì tương tự thế đâu nhé.


Ý, chờ chút.


Kojima dừng lại.


Sao trên lưng nhột nhột.


Chốt áo lót nháy mắt bung ra, kèm theo tiếng À há hoan hô của Trứng-kun.


*Bốp!*


Kỳ thực Trứng-kun chỉ ham học thôi, vô cùng chăm chỉ vượt lên chính mình. Cho nên sau này nó luyện được tuyệt chiêu một tay tháo nội y Kojima, đương nhiên đó là chuyện sau này.


Dì Miichan hiếu kỳ nhìn Trứng-kun chằm chằm: "Cơ mà, cái dấu tát trên mặt Trứng-kun là sao thế?"


"Câm miệng!"


Trứng-kun chơi một mình đã rồi, ngẩng đầu nhìn về phía Kojima: "Mama —— "


"Ngươi cũng câm miệng!"


Dì Miichan và Trứng-kun cùng nhau cúi đầu.




——————————————————




Cuộc thảo luận đến giữa trưa cũng không có kết quả, Trứng-kun ngồi một hồi chịu không nổi nữa, bắt đầu chơi rượt đuôi mình. Đuổi chưa được mấy phút thì choáng váng, ngã vào lòng Kojima rên hừ hừ. <= vì nó rượt đuôi theo hình tròn a.


"Trứng-kun thật là nhõng nhẽo a." Miichan sờ sờ đầu nó, vô cùng xúc động.


Trứng-kun ghé vào vai Kojima, ngẩng đầu cười tươi đáp lại Miichan. Lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, cùng một đôi răng cửa như sóc chuột.


Kojima bất mãn bĩu môi.


"Siêu dễ thương~ nếu Haruna không thích, vậy đưa tớ nuôi cho."


Kojima đáp ứng cái rụp: "Tốt."


Buổi chiều Kojima dẫn Trứng-kun đến nhà Miichan, sau này sẽ để nó ở đó. Trứng-kun ngồi xổm trước cửa nhìn nàng đi, không rõ tại sao, nó vẫn nhìn nàng chằm chằm. Kojima đi vài bước lại quay đầu về, Trứng-kun lập tức vui vẻ vẫy đuôi. Kojima lại xoay người đi, nó sẽ không vẫy nữa, rủ đôi mày chữ bát xuống. Kojima lại quay đầu lại, Trứng-kun lại vẫy đuôi, Kojima lại đi, nó lại ngừng vẫy, cứ dây dưa như thế, Miichan đứng cạnh đó thực sự không nhịn được nữa rồi: "Này, Haruna a, cậu không có cảm thấy thôi, chứ nãy giờ 5 phút rồi mà cậu chỉ mới đi có 5 mét a."


Mặt Kojima đỏ lựng, đương nhiên cố gắng nói ra lý do: "Còn lâu mới 5 phút!"


"Cậu luyến tiếc nó cũng không sao, lúc nào cậu cũng có thể đến đem nó về mà." Miichan chịu thua, "Tớ làm sao mà giành Trứng-kun với cậu. Hôm nay chỉ là đến chơi với tớ thôi, ngày mai tớ đưa nó về."


"Được rồi." Kojima gật đầu, "Tớ về đây."


Đi hai bước lại quay đầu: "Tớ không có luyến tiếc nó!"


"Rồi, rồi."




————————————




Tác giả: Ta rõ ràng viết SM, sau khi run rẩy viết Trứng-kun nở ra thì. . . = =



:v chị cũng bày đặt Tsun à





Nhân dịp Trứng chó mọc răng sóc chuột:
Artist: (hình như là)凤求九阳




Chữ trên hình:
Nyan: (Đoán mò)Sóc chó.
Sóc chó: *Run rẩy*




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét