Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

[Fanfic][Edit] Cạm bẫy - Chương 1

Tựa:  陷阱
Tác giả: Xyarcher
Thể loại: Rù quến nhau
Couple: Kojiyuu (Kojima Haruna x Oshima Yuko, AKB48)
Tình trạng Raw: Hoàn – 4 Chương.
Tình trạng Edit: Từ từ TvT
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Thiên Thánh




Định 3 ngày có thể xong hết 4 chương của fic này, nhưng quả thật là quá khinh địch TvT Chương đầu thôi đã dằn vặt lên xuống, giờ mới xong, cứ nghĩ là sẽ không xong nổi trong hôm nay :s
Fic quá thực thử thách vốn từ của Thánh TvT

Có lẽ mấy chương sau (tiến độ + cách edit) cũng sẽ như vậy, xin thông cảm.








- Kojima Haruna -

Part 1: Truy đuổi
















Đứng trên đỉnh cao giới người mẫu, tất cả mọi người sẽ đem tầm nhìn của mình trói buộc lên chính bản thân mình, trở thành người mẫu nhiều năm như vậy, tôi cũng đã dần trở thành thói quen, mặc kệ là hoài nghi, khinh thường, hâm mộ hay ái mộ.


Để tồn tại ở chốn này, cá tính có vẻ quan trọng.


Không có cá tính riêng? Chẳng khác nào mất việc. Không ai chấp nhận một người bình thường mờ nhạt đi làm người mẫu, khái niệm vừa cao quý vừa khiến người mê muội.


Hấp dẫn và lôi cuốn.


Từ đó có thể suy ra các nguyên tắc cơ bản, khái quát toàn bộ khí chất đặc thù của siêu mẫu, phải có nhiều khía cạnh lôi cuốn, đồng thời phải có khả năng cuốn hút người khác trong nháy mắt.


Nhưng, có tập luyện tất cả những tiêu chí trên thì lần chụp ảnh đầu tiên phải biểu hiện cá tính của mình, biểu hiện càng tốt càng chứng tỏ bản thân có năng lực ở phương diện này, từ đó đạt được cơ hội phát triển.


Nói đến đây, có lẽ tôi cần phải cám ơn người đã chụp cho tôi một bức ảnh tuyệt mỹ đó, tấm ảnh đó giờ vẫn còn ở trong phòng của tôi, bởi vì, với tôi, nó chính là khởi đầu của ngày hôm nay.


Đương nhiên, nó không chỉ mang cho tôi sự nghiệp, mà còn mở đầu cho tình yêu của tôi. Vì vậy, đương nhiên, nó là khởi nguồn cho tất cả ngọt ngào, lãng mạn, quấn quýt và cuộc chiến này.


Chỉ vì, người chụp ảnh, là Oshima Yuko.


Khi đó, chúng tôi không hề biết nhau.


Từ năm nào nhỉ? Sự thật thì, tôi không nhớ rõ lắm.


Về sau khi ở cùng nhau, tôi đã từng hỏi Yuko cụ thể thời gian và địa điểm, nhưng cô ấy cũng giống tôi, nhớ không rõ. Cũng đúng thôi, việc đó vốn không quan trọng, tình yêu bắt đầu nảy sinh vốn là điều không thể thấy rõ.


Lúc đó tôi vừa bị thất tình, tuy nói là thất tình, thế nhưng chưa tới nỗi tê tâm liệt phế(Tê tim, đau phổi), có một chút tiếc hận, có một chút không cam lòng, nhưng đồng thời cũng pha lẫn một chút cảm giác được giải phóng, có loại cảm giác lấy lại được tự do.


"Khi ấy cô xuất thần nhìn mặt trời lặn, vẻ mặt bình thản như nước, nhưng ánh mắt lại kiên định mang chút cô đơn, tôi nhìn chỉ biết cô đang có tâm sự. Hình ảnh đó, bỏ lỡ tuyệt đối sẽ không có nữa."


Về sau Yuko thường hay nói với tôi như thế, rất nhiều, thế nên tôi cũng thấy dường như từng sảy ra chuyện này thì phải.


Kỳ thật, tôi nghĩ, khi đó có lẽ tôi chỉ đơn giản đang ngẩn người thôi mà?


Nên mỗi khi tôi nhìn bức ảnh đó trong phòng thì từ đáy lòng tôi dâng lên cảm giác, Yuko thật sự là một nhiếp ảnh gia xuất sắc, cô ấy có thể đem một hình ảnh không có nội dung gì thành một câu chuyện.


Quả thật, năng lực thể hiện của người mẫu rất quan trọng, thế nhưng sự chuyên nghiệp của nhiếp ảnh gia, tay nghề chụp ảnh cùng con mắt tinh tường còn quan trọng hơn cả người mẫu.


Tôi luôn cảm thấy, lúc cô ấy đứng trên bãi cát nhìn hoàng hôn ở bãi biển không chút tiếng tăm đó, còn tôi chỉ là một nữ sinh trung học, chụp một tấm ảnh, thì dường như giữa biển người, cô ấy phát hiện ra tôi, đánh thức tình yêu trong tôi.


Đương nhiên, lúc chúng tôi ở studio chụp ảnh, ngay cả lúc bị khắc vào ống kính tôi cũng không hay không biết, nói gì đến tương tác, càng không cần phải nói đến câu chuyện tình yêu đầy màu hồng.


Câu chuyện tình yêu đầy màu hồng? Đều là cổ tích, đâu dễ dàng gặp phải.


Nhưng mà, tất cả đều không được báo trước, cuộc sống do đó mới có thể bí ẩn và xinh đẹp như vậy.


Dường như tôi đã nói rồi, tôi không biết khi đứng trên bờ cát ngẩn người lại bị chụp ảnh, vì vậy sau đó có một người tự xưng là Công ty truy tìm ngôi sao đến trường học hỏi tôi có hứng thú trở thành người mẫu không thì, tôi kinh ngạc cũng là lẽ đương nhiên.


"Ông chắc không phải lừa đảo đâu nhỉ? Nếu như trả tiền tài năng trước khi vào công ty của ông, còn không thì tôi không đi đâu." Đó là câu đầu tiên tôi nói sau khi kinh ngạc.


Sau đó ngẫm lại, những câu đó thật là ngáo hết thuốc chữa, có người vạn dặm xa xôi đến một vùng quê nhỏ để tìm một nữ học sinh lừa tiền à?


Nhưng mà, tâm tính đơn giản như vậy, cũng đạt được chỉ tiêu tôi vừa nói —— thuần khiết.


Thật ra tôi đồng ý tiến vào thế giới người mẫu, cũng không phải tôi cầu vinh hoa phú quý, hay nổi tiếng, mà là lúc đó ông ấy lấy ra bức ảnh của tôi, nói bức ảnh này khiến giới nghệ thuật chấn động, phải thừa nhận, bức ảnh đó xác thực có làm tôi rung động. Mặc dù, nhân vật trên bức ảnh là tôi.


Chỉ với thời khắc rung động và đối với cái thới giới lạ lẫm sinh ra hiếu kỳ đó, tôi kết thúc thời gian vùi đầu vào sách vở dài đằng đẵng mà phiền muộn ở trường học, một mình rời quê hương, lăn lộn đến cái gọi là giới người mẫu.


Bất chợt tôi nghĩ, có lẽ là tôi muốn truy đuổi Yuko, được quyết định ngay thời khắc đó.


Tuy lúc đó tôi không biết, người nhiếp ảnh là Oshima Yuko.


Lúc mới bắt đầu gian khổ này, nói ra cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, quay đầu lại nhìn quãng thời gian đó, phỏng chừng từng siêu mẫu cũng bắt đầu tương tự như tôi. Cơ bản, ở cái thế giới xa hoa, không ai để ý đến cô cố gắng nhiều hay ít, kể khổ ra chỉ như chứng tỏ chính mình yếu đuối cầu tình thương, mọi người chỉ để ý đến hào quang trên đỉnh vinh quang của cô.


Khi tôi đem ra những thứ thanh thuần, tốt đẹp, giản đơn, cao quý chờ đợi một lời ca ngợi làm tốt lắm thì, tôi mơ hồ cảm thấy nguy cơ sắp xảy ra, cuối cùng thì, hình tượng của tôi quá đơn giản, phải không?


Hiển nhiên công ty của tôi cũng ý thức được điểm này.


Vì vậy, lần đó, công ty mời Oshima Yuko giúp tôi một lần nữa định vị hình tượng nghề nghiệp, khai thác một mặt khác của tôi —— như ác độc, xấu xa, yêu kiều.


Khi đó, đối với người này căn bản không có nhiều hiểu biết, chỉ biết cô ấy là một nhiếp ảnh gia thiên tài, 16 tuổi đã ở giới nghệ thuật, giới nhiếp ảnh, bộc lộ tài năng, chụp được rất nhiều bức ảnh đặc biệt có hồn.


Trước khi hợp tác cùng tôi, cũng đã thành công giúp rất nhiều người mẫu tạp chí nổi danh và định vị phong cách cho họ.


Khi đó tôi nghĩ, công ty đối với tôi cũng rất cưng chiều, lại có thể mời người này đến giúp tôi một lần nữa.


Về sau từ miệng Yuko mới biết được, thì ra đây là cô ấy tự mình mở miệng nói sẽ giúp tôi đào bới một mặt khác ẩn sâu trong cơ thể tôi.


Hỏi nguyên nhân, cô ấy chỉ trả lời: "Ẩn sâu trong đôi mắt cô giam cầm một con thú, tôi thấy được, thì thả nó ra thôi."


Trả lời có chút chuyên nghiệp, nhưng một chút cũng không lãng mạn.


Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ trả lời đại loại như: "Khi đó tôi chỉ muốn tận dụng biện pháp tiếp cận cô, vì vậy mới chủ động, cô khiến tôi thần hồn điên đảo."


Nhưng mà, cũng được, Oshima Yuko như vậy luôn tản ra một mị lực nguy hiểm, sẽ không biểu hiện phục tùng bất luận kẻ nào, đó là kiêu ngạo của cô ấy.


Có lẽ, nếu như cô ấy thực sự cho tôi đáp án như ý, tôi sẽ cảm thấy cô ấy đáng chán chăng? Hơn nữa cũng không phải tôi không biết, tôi mê mệt cô ấy.


Lần chụp ảnh đó, là việc khiến cả đời này khó quên.


Cũng không phải bởi vì có quá nhiều việc lãng mạng xuất hiện, mà là Oshima Yuko đó có thái độ khó dễ, mỗi lần nhớ đến đều khiến tôi hận đến nghiến răng.


Lúc trước ở bãi biển ngẫu nhiên chụp cho tôi một tấm ảnh thuần túy, còn lần hợp tác này, mặc kệ là từ góc nhìn của ai, cũng đều như một cạm bẫy được bố trí tỉ mỉ.


Phải, cạm bẫy.


Bởi vì từ đó về sau, tôi không có cách nào đem tầm nhìn dời khỏi người tên vô lại Oshima Yuko này.


"Ngẩng đầu lên một chút, tốt."


"Ánh mắt, ánh mắt nhiều nữa, nhớ rõ cô hiện tại là mỹ nhân ngư, đang muốn quyến rũ người đánh cá trước mắt."


"Còn thiếu một chút cảm giác, thay đổi tư thế đi, nhiều nữa cho tôi, ác độc vào."


"Tức giận đâu? Cô giấu tức giận đi đâu? Nhiều nữa cho tôi!"


Tôi ở trong một chiếc hộp thủy tinh, phía trước tấm ngăn là màn nước tự động tuần hoàn, chủ đề lần này là: Một 'Mỹ nhân ngư' vô cùng xấu xí, muốn chiếm lấy tình yêu của người đánh cá, đồng thời cũng có chút oán hận sự tuấn mỹ của người đánh cá.


Tôi ở trong hộp dựa theo hiểu biết của mình mà liên tục thay đổi tư thế, bỏ qua cảm giác của bản thân, lúc Yuko điều chỉnh camera, tôi có thể thấy biểu tình của mọi người trong phòng làm việc đều hài lòng lại còn khâm phục.


Điều này làm cho tôi biểu hiện càng tự tin hơn, tuy rằng, lần đầu tiên thách thức một vai như vậy.


Thế nhưng Yuko vẫn yêu cầu đủ loại kiểu dáng, miệng luôn nói "Chưa đủ! Chưa đủ! Chưa đủ!"


Mà gương mặt vẫn nghiêm túc như màu đất khiến nhân viên trong phòng làm việc vốn rất nhiều lại bất mãn bỏ đi không thấy tăm hơi.


Tôi trong giới người mẫu đã có chút danh tiếng nhất định, kỳ thực khi đó đáy lòng tôi ẩn giấu một chút tức giận, sau khi diễn nhiều loại vai, tôi đối với năng lực biểu hiện của mình rất có lòng tin, Oshima Yuko lại dùng ngôn ngữ soi mói, chứng tỏ phủ nhận đi kinh nghiệm tôi tích lũy được ở quá khứ.


Khi đó tôi thực sự muốn trực tiếp đi tới trước mặt cô ấy, tát cho hai cái sau đó bỏ đi.


Nhưng, cũng tốt là nghề nghiệp đã rèn luyện cho tôi biết cách ức chế cảm xúc.


"Khi đó cô không sợ tôi sẽ tiến đến tát cô hai cái?" Mỗi lần nói đến chuyện này tôi đều hỏi như vậy.


"Sẽ không, tôi chắc chắn."


"Tại sao?"


"Vì cô là Kojima Haruna." Nói xong lại như trước đem tôi ôm vào lòng, hôn tôi chặn ý đồ muốn hỏi cho tới cùng.


Lần chụp ảnh đó giằng co đến nửa tiếng, trời ạ! Là nửa tiếng, mấy tấm ảnh thôi! Thử hỏi ở đâu ra màn chụp ảnh nửa tiếng chứ? Tôi sắp bị giày vò muốn phát điên.


Cuối cùng, Yuko chỉ nói một câu: "Cho tôi 10 phút." Sau đó thì gọi mọi người lui ra, khoảng không chỉ còn tôi và Yuko ở lại.


"Cô rốt cuộc muốn thế nào?" Nhân viên vừa đi khỏi, tôi liền bộc phát lửa giận đè nén đã lâu, tôi tự nhận ánh mắt tôi đầy sát khí nhìn chằm chằm cô ấy.


Nhưng trong đôi mắt cô ấy lại không biểu hiện một chút sợ hãi nào, chỉ là cười nhẹ nhìn tôi, sau đó từng bước đi đến bên cạnh hộp thủy tinh, hạ người xuống, ở bên tai tôi nhẹ nói: "Tôi không muốn gì cả, chỉ là, muốn nhìn thấy hình dáng tức giận lại phải kiềm nén của cô thôi." Nói xong, còn vươn lưỡi trêu ghẹo tai tôi, dịu dàng chậm rãi.


"Tên biến thái!" Lập tức vung tay muốn cho cô ấy một cái tát, nhưng tay còn chưa chạm tới gương mặt cô ấy đã bị bàn tay cô ấy nắm chặt, cười châm biếm nói: "Hề~ bạo phát rồi hả?"


Sau đó đem tay tôi đặt lên mép, hơi thở mang hương thơm ngát của cô ấy phả lên lòng bàn tay tôi, khiến tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy.


Nhưng dường như cô ấy không hề quan tâm tới, gương mặt lần theo cánh tay tôi mà hướng về phía trước, hơi thở một đường khiêu khích làn da tôi, khiến tôi không thể tự chủ mà run rẩy, sau cùng biếng nhác dừng lại trên chóp mũi tôi, cô ấy rốt cục cũng mở đôi mắt ra, nhìn tôi trêu tức, tôi vẫn như trước không nói được câu nào.


"Cô. . ."


Kỳ thực tôi rất muốn nói, để bản thân lúc này không ở thế bị động, nhưng đôi đồng tử màu nâu sâu thẫm mà mê người nhìn tôi, nháy mắt tôi có loại cảm giác mình bị hấp dẫn.


Vì vậy, như tôi đã nói, tôi đánh mất kiêu ngạo tùy ý để cô ấy trêu ghẹo môi tôi, mỗi lần khiến tôi không kìm được lòng muốn cô ấy nhiều hơn thì cô ấy lại buông ra, sau đó cười dịu dàng nhìn chằm chằm tôi, giống như thưởng thức người khác, chuyện xảy ra không liên quan đến mình.


Lần đấy, tôi cũng bị cô ấy chọc giận, cố sức kéo cô ấy tới trước mặt, hầu như dùng toàn bộ khí lực hung hăng cắn xuống đôi môi cô ấy, nhất thời mùi máu tràn ngập trong khoang miệng.


Một cảm giác trả được thù lập tức kích thích thần kinh của tôi, hai tay kéo cổ cô ấy, vô tư cười.


Đợi cô ấy che miệng kêu đau, nhưng lại không ngờ lại nhận được nụ cười giống như tôi, nụ cười thắng lợi: "Rốt cục cũng được rồi."


Sau đó cô ấy liền giơ chiếc camera trong tay, chụp được nét quyến rũ của tôi ở thời khắc đó.


Rồi khoe khoang lắc lắc chiếc camera trong tay, đắc ý nói: "Vừa đủ 10 phút."


"Oshima Yuko! Cô đùa giỡn tôi!" Không để ý cái gì hình tượng nữa, chưa kể phòng làm việc lúc này không có ai, phải không? Tôi quay qua nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy mà hét to.


"Đừng yêu tôi, nguy hiểm lắm đấy." Sau đó đem cửa phòng làm việc mở ra, căn phòng lại lập tức đầy người.


Kỳ thực tôi là một người có tính cách mạo hiểm, giống như lúc trước bởi vì một bức ảnh, một loại cảm giác, dứt khoát một mình đến Tokyo dấn thân vào nghiệp người mẫu, Oshima Yuko bảo tôi không nên yêu cô ấy, tôi càng muốn bước chân lên con đường nguy hiểm.


Sẽ có bao nhiêu nguy hiểm?


Tôi rất muốn biết.


Vì vậy, từ lúc đó, tôi bắt đầu để ý đến các tin tức về cô ấy, hoạt động và công bố tác phẩm mới.


Cố gắng hết sức để lấy được số điện thoại của cô ấy, sau đó thỉnh thoảng gửi đi một tin nhắn ngắn.


Danh phù kỳ thực(Đúng như tên gọi, chắc nói cái tựa chap này) bắt đầu rồi, đây gọi là Truy đuổi ái tình.


Đương nhiên, không lâu sau đó tôi cũng nhận được mấy bức ảnh từ phòng làm việc của cô ấy gửi đến, nhưng không có tấm ảnh cuối cùng hôm đó.


Mà loạt ảnh chụp kia cũng khiến toàn bộ người xem qua khâm phục thiên phú của tôi, thiên phú chuyên thuộc về siêu mẫu, nhiều khía cạnh kỳ thực cũng không phải việc khó.


Về phần bức ảnh kia, đương nhiên trở thành bí mật của chúng tôi. Nhưng, nói đúng hơn là bí mật của cô ấy, bởi vì tôi vẫn chưa từng thấy qua rốt cuộc cô ấy chụp được cái gì, cho đến khi nhìn thấy bức tranh ở phòng khách của cô ấy.


"Cô treo lên đây từ khi nào?" Đó là câu đầu tiên tôi bước vào nhà cô ấy, câu hỏi đầu tiên.


"Sau khi đem ảnh chụp đi phơi nắng, trước lúc đưa đến công ty của cô." Sóng vai cùng cô ấy đứng trước bức ảnh, tỉ mỉ nói.


"Tại sao trong đống ảnh kia lại không có?"


"Vì đủ rồi."


"Vậy tại sao lại treo ở đây?"


"Vì tôi chụp rất đẹp, biểu hiện này, là cái tôi thỏa mãn nhất trong các tác phẩm của tôi."


"Đơn giản vậy?"


"Đơn giản vậy."


Đây là Oshima Yuko, tôi yêu Yuko, chưa bao giờ được nghe một chữ yêu tôi trong lời của cô ấy, càng không cần phải nói đến những câu tâm tình ngọt ngào, vĩnh viễn đều là một người lý trí đầy thâm thúy.


Ngày trước, bất luận là người yêu nào của tôi cũng đều không có cá tính như vậy, vì sao tôi lại yêu một người như cô ta? Kỳ thật tôi cũng không rõ ràng, yêu, người này sao? Hay chỉ là cảm giác kích thích khi bước vào một con đường nguy hiểm?


Phải, là cảm giác kích thích khi bước vào một con đường nguy hiểm, cái loại chỉ có Yuko mới có thể đem đến cho tôi.


Vì từ lúc ở cùng Yuko, tôi chỉ biết, tôi bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị cô ấy bỏ. Đây không phải là tôi đoán mò, mà là tối hôm ấy, sau khi tôi nói ra tất cả(Đại loại là bày tỏ nỗi lòng), đó là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi.


Đêm đó là buổi họp mặt của giới người mẫu, là ai tổ chức, tại sao lại họp mặt, nói thật thì, tôi không rõ, rốt cuộc, bữa tiệc cũng đơn giản dành cho những người tinh quang rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, ngăn nắp xinh đẹp tụ tập, hình thức cũng đơn giản, chủ yếu đều cười nói qua lại xoay người đi thì quên hết.


Nhưng, khác với những bữa tiệc khác, lần này tôi có một nỗi chờ mong, bởi vì tôi biết, Yuko sẽ đến.


Theo cá tính của cô ấy, thực sự sẽ không đến những bữa tiệc như vậy, giới người mẫu đều biết cô ấy là một người như vậy, trước đây mỗi lần mời, tỷ lệ xuất hiện đều bằng không, mà lần này đồng ý lời mời, bất luận là ai, đều là vấn đề đáng quan tâm.


Quả đúng vậy, đêm đó cô ấy chính là nhân vật tiêu điểm.


Vì sao đồng ý lời mời? Ngay cả người tổ chức cũng không nói nên lời.


Rồi còn ăn diện như thế nào? Cuối cùng, vest đen, bên trong là áo sơ mi bạc, phối thêm một chiếc quần trắng, một đôi giày cùng kiểu mỗi chiếc một màu trắng đen, giải đáp cho suy đoán của mọi người.


Đơn giản nhưng không mất đi vẻ đẹp, giản dị nhưng không mất đi vẻ khí suất. ( :v đệp choai)


Đúng vậy, không phải váy cũng chẳng phải lễ phục. Son phấn nhàn nhạt trên mặt lại thích hợp toát ra vẻ nữ tính.


Đây là hình ảnh sau này tôi vẫn khắc sâu dưới đáy lòng, vì sao lại có ấn tượng sâu như vậy? Hay đây là mị lực của Yuko?
=)) nói chung là gay bà cố


Có những bóng dáng, nháy mắt là vĩnh hằng.


Cả tối hôm đó cô ấy tiếp chuyện với các khách nhân khác cười đùa vui vẻ, lại không đến bắt chuyện với tôi một câu nào, mà ánh mắt của tôi thật ra luôn len lén nhìn trộm cô ấy. Nhớ tới, cảm thấy thật không giống mình, Kojima Haruna mà người ta biết là một người chưa ai từng khiến cô để tâm.


Ở buổi tiệc ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, đối với phương tiện giao tiếp coi như đã có chút quen, nhưng tôi vẫn cảm thấy câu nệ mệt mõi rã rời. Vì vậy, tôi đi thẳng ra phòng khách, ra hoa viên tìm một góc yên tĩnh, cảm nhận được không khí trong lành, thần kinh hơi thả lỏng một chút.


Nhưng trong lòng vẫn đang tính toán, làm sao để rời đi.


"Cô trốn ra đây à." Âm thanh của Yuko bỗng nhiên vang lên bên cạnh, nghiêng người nhìn, cô ấy đang đang nhìn xa xăm, vẻ mặt bình tĩnh, như đang lẩm bẩm một mình.


"Ừm, ở trong đó có chút khó chịu."


"Cho nên tôi không thích mấy bữa tiệc như vậy, chán chết."


"Đây cũng là một phần của công việc, không phải sao?"


"Tôi không cho là thế, lãng phí thời gian để ở đây xã giao, cảm thấy sinh mệnh trở nên vô ý nghĩa."


"Có hơi khoa trương không?"


"Nói vậy, cô rất thích tham gia những bữa tiệc như thế này à?"


"Ừ thì. . . cũng không phải, nhưng cũng không chán ghét."


"Đó! Đó chính là không thích."


Sau đó chúng tôi bắt đầu trầm mặc, chỉ là sóng vai nhìn hoa cỏ trước mắt, nhưng đáy lòng không cảm thấy trống vắng.


"Hey! Chạy thôi!" Lúc ánh mắt tôi còn đang mơ hồ, tay đã bị Yuko nắm, mạnh kéo tôi đứng dậy chạy trốn, chỉ nhìn thấy cơ thể của cô ấy nghiêng về phía trước, xen kẻ với những khóm hoa cao hơn cô ấy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bữa tiệc.


Tôi bỗng nhiên hiểu ý của cô ấy.


Cũng tốt, dù gì tôi cũng muốn bỏ đi mà.


Vì vậy không nói không rằng, chỉ nhìn bóng dáng của cô ấy, đi theo dẵn dắt của cô ấy, cùng đi theo cô ấy, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên một chút hưng phấn.


Cuối cùng chúng tôi thở hồng hộc ngừng lại bên cạnh chiếc xe của cô ấy, liếc mắt nhìn nhau sau đó phá lên cười to.


"Lên xe nha." Sau khi thở hổn hển, cô ấy mở cửa xe, ý bảo tôi tiến vào.


Nhắc đến cũng kỳ quái, không hỏi cùng đi nơi nào, tôi chỉ cảm thấy đương nhiên rồi liền bước lên xe.


Mà cô ấy vừa tiến vào xe, lại quay qua nhìn tôi một hồi lâu, đột nhiên cúi người tới, vươn tay tiến đến sau lưng tôi.


Nói thật, bất thình lình tiến đến gần khiến tim tôi đập loạn, cảm giác được đôi tai mình cũng không chịu thua kém mà tăng nhiệt lượng, tôi xấu hổ nhìn chằm chằm hàng mi cô ấy, muốn quay hướng khác, lại đánh mất động lực.


Cuối cùng nghe brừm một tiếng, sau đó không khí ái muội liền giảm đi một ít, nghi hoặc nhìn cô ấy, hả?


"Lên xe xin đeo dây an toàn."


Cô ấy trả lời như không có mục đích gì, chỉ muốn lái xe chạy trốn.


A!!! Vừa rồi ngây ngốc ra thật mất mặt quáaa, tuy cô ấy không cười, nhưng tôi nhìn được khóe miệng của cô ấy cong lên, tôi cảm thấy trong đáy lòng cô ấy vừa cười tôi ngốc!


Thật sự quá nguy rồi, sao lại. . .


Vẫn ngồi trong xe, tôi không hỏi cô ấy muốn đi đâu, cô ấy cũng không báo là đi đâu, hai người chỉ im lặng nghe nhạc từ chiếc radio trên xe. Đối với Yuko, tôi có cảm giác an toàn, một chút phòng bị cũng không có, hoàn toàn yên lòng mà đi bất cứ đâu cùng cô ấy.


Dường như, người vô hại, an toàn nhất thế giới, chính là cô ấy.


Kỳ thực, khi đó bất quá chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, giao tiếp cũng không nhiều.


Dần dần, trời nổi cơn mưa phùn, tí tách tí tách.


Cuối cùng xe ngừng lại ở giữa sườn núi không nổi tiếng lắm, ngồi trên xe tôi thực sự không để ý rốt cuộc đã đi tới đâu, phía xa xa là một chùm đèn được buộc lại tôi thấy từ sau khung cửa kính.


Liên tục im lặng cũng không bởi vì xe ngừng lại mà được phá vỡ, tôi cứ im lặng không nói lời nào nhìn sườn mặt cô ấy, mà cô ấy cũng không nói lời nào im lặng nhìn phía bên ngoài cửa sổ.


Dường như ai cũng không muốn phá vỡ sự yên lặng lúc này.


"A~ muốn tắm mưa ghê!" Nói xong, thì tự cởi áo vest của mình ra, xuống xe đóng cửa, tựa trên cửa, ngẩng đầu, một bộ dạng vô cùng hưởng thụ.


Hử? Đây là sao a? Cô ấy đem xe đến đây chỉ vì muốn tắm mưa hả?


Vậy. . . tôi thì sao? Tôi rốt cuộc nên tiếp tục ngây ngốc ở trong xe, hay xuống xe với cô ấy?


Nếu trúng mưa, sẽ bị cảm a. . .


Hay tôi nên kéo cô ấy trở về?!


Nghĩ xong, tôi liền xuống xe, mưa tuy nhỏ nhưng chi chút những hạt mưa khiến tôi mở to mắt cũng khó thấy rõ.


Bước nhanh đến bên cạnh cô ấy, lôi cô ấy, túm cô ấy vào trong xe.


"Hớ, tôi vừa muốn gọi cô ra đây cùng cảm nhận a." Nói xong, cô ấy kéo tay tôi, khiến tôi cũng tựa ở cửa, sau đó đưa tay đặt nhẹ nhàng lên mặt tôi, che hai mắt của tôi.


Tôi thề, tôi thực sự muốn kéo cô ấy vào xe, chỉ là không hiểu tại sao, sau các hành động của cô ấy, tôi lại mắc chứng thất ngữ(chữ/lời bay đi hết), chỉ nghe cô ấy ở bên tai nói: "Nhắm mắt lại, dùng tâm cảm nhận."


Sau đó, tôi hoàn toàn quên mất ý định xuống xe ban đầu.


Nhắm mắt lại, dường như thế giới đều trở nên giống nhau, không khí tươi mát tràn ngập khoang mũi, hạt mưa ban đầu còn cảm thấy chán ghét nay lại dịu dàng vô cùng, một chút lại một chút thấm vào gương mặt tôi.


Thật có loại cảm giác muốn thét thật to!


"Rất thoải mái đúng không?"


"Ừm!"


"Ế, đôi giày của tôi. Sớm biết thế đã không mang đi."


"Hử? Cô muốn tham gia bữa tiệc tối nay mà!"


"Vậy thì sao, tôi vốn chỉ định mang dép đi, biểu đạt sự bất mãn của tôi đối với mấy bữa tiệc!"


Câu trả lời của cô ấy thật khiến tôi buồn cười, mở mắt ra, đôi chân mày chữ bát "八" lộ rõ sự ủy khuất liền trực tiếp phản chiếu vào đáy mắt tôi.


"Vậy cô tới làm chi a, trước đây có tham gia bao giờ đâu."


"Ừ thì, mọi việc luôn có ngoại lệ."


Nói xong, cô ấy lại nhắm mắt, hai tay duỗi thẳng lên trời, dường như muốn chạm đến nó vậy, la to: "A~ mưa to một chút nữa đi!"


Như nghe được thỉnh cầu, không trung bỗng chốc đánh ra một luồng ánh sáng, "Đùng" một tiếng sấm rền, tôi sợ kìm lòng không được cố sức la to trốn ra phía sau lưng cô ấy.


"Ha ha ha ha~~ cô sợ à?" Còn cô ấy, lại vô tư cười, khiến tôi vừa tức vừa xấuh ổ, thời khắc đó thật muốn đạp cô ấy một cước!


"Không được cười!"


"Ha ha ha~~~ "


"Không được chạy!"


"Ha ha ha!"


Vui cười đuổi nhau, bất tri bất giác, mưa trở nên nặng hạt, tình cảnh đã có thể dùng "mưa to tầm tả" để hình dung. Bỗng nhiên, cô ấy lại kéo tay tôi, rất nhanh đẩy tôi vào hàng ghế sau của xe, cô ấy cũng tiến đến, nhanh chóng đóng cửa.


"Mưa quả nhiên lớn!" Nhìn cảnh tượng không còn rõ ràng ngoài cửa sổ, cô ấy dường như hơi hưng phấn, nói.


"Cũng tại cô, cầu mưa to làm gì. Nhìn xem, ướt hết rồi!" Rút khăn tay, lau đi giọt nước mưa trên đầu cô ấy. Tôi thực sự có cảm giác chúng tôi như vừa hút hết nước lên người.


"Khỏi lau cho tôi, cô lau bản thân đi, tôi rất OK."


Sau đó khăn tay của tôi bị đoạt đi, cô ấy đem hộp khăn giấy ôm vào người, lôi ra một nùi giấy, tinh tế hút bớt nước trên tóc cho tôi.


Nhìn dáng vẻ chăm chú của cô ấy, đầu óc tôi lại trống trơn, trong mắt đều là cô ấy. Theo lời cô ấy nói lại mỗi khi nhớ tới, đó là ánh mắt mê ly, thâm tình chân thành mà nhìn cô ấy, ánh mắt cực nóng như muốn nuốt sạch cô ấy.


Ừ thì, tôi không tin, bảo đảm là Yuko đang thổi phồng nó, nhưng tôi thừa nhận, tôi thực sự bị rơi vào một vực sâu không đáy mang tên Oshima Yuko.


Cho nên, mỗi lần tôi đều đáp lại rằng: "Tôi muốn đem cô nuốt sạch a, vì cô hại tôi ướt nhẹp, tôi không thể hận cô sao? Đừng đem oán hận của tôi biến thành tình yêu."


"Ờ, vậy à? Vậy sao cô lại~~ lại~~ ?"


"Tôi không biết cô đang nói cái gì. Tôi quên rồi."


"Ế? Lại không thừa nhận?"


Những đoạn thoại đều trở thành khuôn mẫu, mỗi lần Yuko nhắc tới chuyện này, chúng tôi đều không biết mệt mà lập lại những câu đó, mà tôi cũng rất phối hợp mà dành cho cô ấy mấy câu phản bác tương tự.


Bởi vì, tôi thực sự, cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến, tôi Kojima Haruna, lại chủ động đến thế!


Nhìn cô ấy xoa tóc cho tôi, rồi bắt đầu cầm khăn tay giúp tôi lau bọt nước trên người, xương quai xanh bỗng nhiên bị chạm vào không hiểu vì sao khiến lòng tôi rung động vô cùng, tôi cứ như vậy bắt lấy tay cô ấy, nhìn đôi mắt màu nâu của cô ấy, tôi nói ra lời cho tới bây giờ chưa bao giờ nói: "Yuko, tôi yêu cô."


Như hiểu rõ tâm tôi, cô ấy nhàn nhạt cười khẽ, sau đó đem những sợi tóc mất trật tự ẩm ướt đó vén ra sau tai tôi, "Yêu tôi, sẽ rất cô đơn đấy, bất cứ lúc nào cô cũng sẽ bị tôi bỏ rơi. Cho nên, đừng yêu tôi."


Nói xong, cô ấy muốn bước xuống xe.


Cũng không biết khí lực cùng quả quyết từ đâu mà có, hoặc chính do một cảm xúc không muốn mất cô ấy, tôi quyết liệt kéo tay cô ấy, sau đó dùng lực đem gương mặt cô ấy nhìn thẳng vào tôi.


"Hay đến cuối cùng, người thấy trống vắng là cô a. Không thử yêu, thì sao biết?"


Không trả lời tôi, nhưng rất chăm chú nhìn vào đôi mắt tôi, vẻ mặt quá phức tạp, nên tôi đọc không hiểu tâm tình của cô ấy lúc này là gì.


Trong lúc tôi muốn tiếp tục nói, cô ấy liền nghiêng người, dùng môi chặn lời tôi.




——-——-——-——-——-——-——-——-——-——




Khuyến mãi:




Cám ơn Jồ chàng đã giúp đỡ



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét