Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

[Fanfic][Edit] Nhiều bí mật - Hoàn

Tựa: いろんな隠し事
Tác giả: 澄霧 - Trừng Vụ
Thể loại: Cô gái mới lớn lo lắng về tình yêu~
Couple: Atsumina, WTomo
Tình trạng Raw: Hoàn - Đoản văn.
Tình trạng Edit: Hoàn.
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Thiên Thánh




Lại hoài niệm đi 〜( ̄▽ ̄〜)










Nhiều bí mật.




















Tóc còn hơi ướt. Kệ.


Chải tóc rồi dùng kẹp cố định lại.


Thực sự quá mệt mỏi. Cả người nằm xuống giường giống như bị chăn đệm mềm mại nuốt lấy không cách nào nhúc nhích.


Lại dường như, chỉ có thân thể là mệt mỏi thôi. Đầu óc vẫn không nghe lời mà tự do hoạt động.


Không biết, Takamina bây giờ. . . đang làm gì.


Tắm? Đang nói chuyện ngày mai? Tự hỏi ngày mai đeo cái nơ nào? Hay đã sớm đi ngủ rồi?


. . . Cũng đâu có liên quan gì đến tôi.


. . . Cơ mà, tâm tình Takamina hôm qua trông không tệ. Hôm nay cũng vậy.


Hôm qua lúc tôi nói "Cùng đi tắm nha" cậu ấy chỉ nhẹ buông mi mắt, một giây sau liền trả lời "Được" ——


Giây phút đó tôi gần như đã cho rằng có chuyện gì xảy ra rồi.


Kết quả Tomochin đã sớm đi ra ngoài tắm vòi sen một mình, trong phòng tắm chỉ để lại hai người chúng tôi ——


Một mình đợi gần 30 phút.


Takamina chà chà cọ cọ hết nửa ngày, vẫn không nói câu nào có giá trị.


Ngoại trừ cười khúc khích, chính là mấy câu vô vị. Cùng với mấy câu lưỡng lự không hiểu nổi.


Chờ đợi từ miệng cậu ấy nghe được mấy lời ý nghĩa, thật là sa đọa.


Hôm nay cũng hoàn toàn không có nói chuyện riêng với nhau. Ánh mắt chạm nhau 15 lần. Cười với tôi có 4 lần.


Takamina ngu ngốc.


. . . Coi như cậu ấy ngốc, cũng không có liên quan tới tôi.


Nghĩ như vậy, cảm giác càng buồn bực hơn.


Dưới ánh đèn u ám, tôi đem ánh mắt dời qua người bạn thân nằm bên cạnh.


Cái thân thể nhỏ nhắn đang đưa lưng về phía tôi, tay cầm iphone nằm nghiêng bên giường.


Nguồn sáng bắt mắt nhất gian phòng chính là từ màn hình điện thoại của cậu ấy, âm thanh rõ ràng nhất chính là âm bấm bàn phím của cậu ấy.


Cái gì thế này. Ngọt ngào vậy.


Khóe miệng giương lên một nụ cười tai quái, chậm rãi nhích thân đến dò hỏi. "Tomochin~ nhắn tin với ai vậy~ "


Tomochin không quay đầu lại, tay trái vội giơ lên, ngăn ánh mắt của tôi. "Đừng có nhìn lén~ "


"Xì~ " Đem đầu dựa vào chiếc gối mềm mại. Không được rồi. Quả thật mệt mỏi.


Cho dù người bạn thân nằm bên cạnh chỉ lo mê muội nhắn tin. Tôi thả lỏng xòe ra tứ chi muốn chiếm trọn cái giường.


Liếc mắt qua nhìn, trong đầu không hiểu sao nhảy ra câu "Thế giới của người đang yêu".


Thật không xong.


Giả như tôi yêu ai đó, tôi cũng sẽ tản ra cái bầu không khí màu hồng này khi cùng người đó nhắn tin hả??


A, bảo đảm không thể. Bởi vì Takamina cho dù có nhắn tin cũng sẽ không nói lời dễ thương nào.


Nhìn tin nhắn của Takamina trên màn hình nhịn không được tủm tỉm cười và vân vân. . . tuyệt đối sẽ không xảy ra với tôi!


. . . Tại sao lại là Takamina chứ!


Cảm giác trái tim đang đập điên cuồng này. Thực sự không ổn.


. . . Ừ, nhất định là do tôi quá mệt.


"Tomochin~ tớ không có cần nhìn trộm nhá! Là Chiyuu chứ gì?"


Tôi "Hì hì" cười khẽ, đợi Tomochin phản ứng gượng gạo thú vị khi bị người khác vạch trần.


"Hả. . . ?! . . . Ừa, phải. . . nói chuyện phiếm với Chiyuu." Càng đến cuối câu giọng càng nhỏ, giọng điệu cũng khẽ ngâm dài.


"Hả" Dư thừa quá! Đáy lòng thầm khinh bỉ. Này mà gọi là tự nhiên hả? Có dám "Nói chuyện phiếm" triền miên thêm một chút không.


Itano Tomomi, là một người rất thú vị.


Hình tượng bất lương, nội tâm lại thiện lương. Tính tình trẻ con, bạn bè khó nhận ra nhưng đối với bạn bè rất tốt. Thỉnh thoảng tùy hứng, thỉnh thoảng giả tạo, thỉnh thoảng nói chuyện cộc lốc. Coi trọng công việc, đa số thời gian có thể nhẫn nhịn nhưng có vài ngày nổi dậy cái gì cũng bất cần.


Bất luận thế nào, tôi cũng rất thích người bạn quan trọng này.


Dù đôi khi thật sự rất muốn nắm áo cậu ấy, lay cậu ấy rồi lớn tiếng chất vấn "Thiệt hay giả a?! Cậu cho rằng quan hệ của cậu với Kasai cả thế giới này không ai phát hiện hả?! Đừng có xem thường sức quan sát của bạn cậu nha, mắc dịch!"


Chí ít là tôi với Miichan. . . ở điểm này vô cùng đồng cảm.


Được rồi! Hôm nay trêu ghẹo Tomochin một chút. Ai kêu cậu ấy sến chảy nước như thế. Quá phận!


"Chỉ nói cho tớ biết thôi! Tomochin~ quan hệ của cậu và Chiyuu rốt cuộc là gì a?"


". . . Bạn cực thân." Giọng điệu cũng trở nên cứng ngắc rồi!


. . . Như vậy không được nha, Tomochin! Tuy rằng ở trước mặt tớ không sao cả! Nhưng nếu người khác hỏi cậu, bộ dạng của cậu như vậy nguy hiểm lắm nha!


"Ừ. . . quan hệ của hai cậu. . .『Rốt cuộc』. . . là gì?"


"Acchan hôm nay dài dòng quá! Có phải không bắt nạt Takamina được nên sốt ruột không!"


"Đâu có! Chỉ cảm thấy cũng là bạn cực thân, nhưng cậu đối với Chiyuu đặc biệt hơn a." Rất nhanh rất tự nhiên trả lời.


Thấy không, cỡ nào bình tĩnh.


Còn lâu mới bị dao động.


Trầm mặc một hồi.


"Đùa thôi. Tomochin không cần trả lời cũng được."


Mở lời trước khi Tomochin phun ra một đống câu dối trá trái lương tâm.


"Tớ với Miichan từng hứa a.『Tomochin và Tomomi kỳ thực là người yêu phải không?』tuyệt đối không hỏi."


". . . Hứa gì kỳ cục." Giọng điệu biếng nhác của Tomochin trông như không thèm đếm xỉa đến.


"Ừa. Sẽ không làm bạn bè khó xử a. Cho nên Tomochin có thể yên tâm."


". . . Ừa." Tomochin buông điện thoại, xoay người lại đối mặt với tôi. "Cám ơn đã quan tâm đến tớ."


Tôi cũng nghênh tiếp ánh mắt của cậu ấy, rất thành khẩn gật đầu.


Sau đó vài giây, lập tức cười thành tiếng. "Bởi vì! Căn bản không cần hỏi cũng biết đáp án a!"


"Acchan!!"


Nhìn gương mặt của đứa bạn thân bắt đầu đỏ lên, càng cười không dừng. Cảm giác hình như giường cũng run lên.


Tomochin khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt quật cường. Nhẫn nại chờ tôi cười xong.


"Acchan. . . bây giờ đến lượt tớ hỏi."


Khóe miệng Tomochin nhếch lên.


"Thích nhạc EXILE không?"


"Thích! Vừa rồi còn quảng bá『Heavenly White』mà!"


"Thích『ONE PIECE』không?"


"Thích! . . . Nhưng mà cậu mới là người thích『ONE PIECE』nhất AKB phải không?"


"Thích nam diễn viên của『Twilight』!"


"Siêu thích!!"


"DBSK!"


"Tuy đã giải tán nhưng vẫn thích!"


Tomochin hơi nghiêng đầu, nụ cười càng thâm.


"Đậu hũ hạnh nhân?"


". . . Ghét!"


"Sò?"


"Thích!"


"Ván cờ trung thực?"


"Thích!"


"Miley Cyrus?"


"Thích!"


"Takahashi Minami?"


". . . Hey! Từ đầu tớ đã nhìn thấy ý đồ của cậu rồi!" Đắc ý cười.


"Thế à? Tớ có ý đồ gì đâu?" Tomochin nghiêng đầu, giả bộ vô tội.


"Chính là muốn dụ tớ nói『Tớ thích Takahashi Minami』chứ gì? Còn lâu tớ mới nói!"


". . . Vừa nói xong." Hai mắt Tomochin sáng quắc, cười đến lộ ra cây răng nanh.


Đáng ghét. Đáng ghét. Đáng ghét.


Gương mặt đột nhiên nóng bừng.


"Ngủ ngon!" Nói xong liền nghiêng mình qua một bên, đồng thời kéo chăn lên che kín đầu.


Chỉ chốc lát, sau lưng truyền đến giọng nói của người bạn thân.


"Acchan. Kỳ thực. . . cứ nhất định đợi đối phương nói ra, không bằng tự mình đem ý nghĩ của mình nói cho đối phương."


Hiếm thấy cậu ấy nghiêm túc trịnh trọng như thế.


Tớ biết chứ! Chuyện này, tớ biết chứ.


Nhưng mà. . .


"Làm không được!" Tôi giận dỗi lớn giọng quát.


". . . Nếu nói không thành câu『 thích 』thì nói câu khác. Dùng cách của mình mà biểu đạt ra là tốt rồi."


Đáng ghét. Nghe lời dụ dỗ đó, đột nhiên trở nên rất muốn nói chuyện với Takamina.


Không ổn. Cứ như vậy tuyệt đối không ổn.


Nếu mình nói trước, sẽ thành bị động sao? Sẽ bị đối phương biết mình thích đối phương đến mức nào sao?


Nhưng là, trong máu có cái gì đó sôi sục, thúc giục.


Tuy vẫn còn chưa rõ, nhưng bây giờ cảm thấy, có lẽ trước tiên nên nói gì đó với Takamina, phiền não và bất an sẽ biến mất.


. . . Như vậy.


. . . Không nên không nên.


. . . Nhưng mà.


. . . Lẽ nào, thực sự muốn nói? A a. Huyệt thái dương bắt đầu đau nhức.


"Tớ đi ra ngoài một chút." Tomochin đột nhiên nói.


Theo động tĩnh từ trong chăn cảm nhận được cậu ấy đi xuống giường.


Tôi lập tức ngồi dậy.


Chỉ thấy Tomochin mặc thêm áo khoác, cầm theo Iphone và thẻ khóa phòng.


". . . Đi tìm Chiyuu à? Vậy. . . chú ý một chút."


"Tớ biết." Tomochin mỉm cười. "Cậu cũng cố gắng lên."


". . . Cố gắng gì chứ, tớ không. . ." Cúi đầu không muốn nói nữa.


"Nhất định phải cố gắng lên nha!" Tomochin cười xấu xa lặp lại lần nữa. Sau đó xoay người đi ra ngoài.


Nghe được tiếng đóng cửa phòng, tôi do dự một chút, có lẽ nên lấy điện thoại.


Reo một tiếng. Hai tiếng. Ba tiếng. Bốn tiếng. . .


Cái tên Takamina này. . . !


Tức giận từng giọt từng giọt dâng lên.


"Alô, alô. . ." Nương theo tiếng thở hồng hộc là cái giọng nói ngốc nghếch kia vang lên bên tai. "Acchan hả?"


Hỏi thừa! Cậu không nhìn màn hình điện thoại à! Hay là căn bản cậu không có lưu số điện thoại của tớ!


Đè xuống cảm xúc muốn rống giận, tôi điều chỉnh hô hấp. "Ừm. . . Minami. . ."


. . . A, không định trước ôn nhu gọi ra một tiếng "Minami" như vậy. Không biết cậu ấy có cảm thấy kỳ quái không. . .


Ừa. . . còn âm điệu, và ngữ khí. . . mềm mại ngọt đến phát ngấy. . .


Bất tự giác mà tỏa ra bầu không khí cám dỗ. . . cậu ấy có thể thấy không quen a. . .


". . . Ô a! Ở đó không được! Ở đó không được! Kojiharu! Dừng tay!"


. . .


"Cờ rốp" điện thoại bị bóp nát.


Dĩ nhiên, bóp nát điện thoại chỉ tưởng tượng thôi. Nhưng nếu có đủ sức, sẽ không là tưởng tượng đâu.


Đầu dây bên kia, Takamina tiếp tục ngu ngốc kêu rên, truyền đến tiếng ầm ầm của các loại đồ dùng nương theo đó là tiếng dịch thể bị hắt ra.


". . . A. Xin lỗi. Chị nghĩ có thể để ở đây." Kojiharu dường như không có việc gì xảy ra, nhàn nhạt giải thích.


". . . Ầy, ầy. . . không sao. Để em lau. Chị đừng có đụng cái gì hết. Em van chị." Takamina sắp khóc, lên tiếng cầu xin.


"Đừng lo. Phục vụ phòng sẽ lau mà. . ." Giọng điệu Kojiharu như vô tội.


"『Thành viên AKB ở 9 phòng trong đó phòng của Takahashi bẩn đến không chịu dọn』Ấn tượng như vậy em không muốn a!!" Takamina kêu to trộn lẫn cả tiếng mếu máo.


". . . Anou . . . cậu bận bịu quá, thực sự xin lỗi. . ." Tôi dùng âm điệu ngọt ngào không chê vào đâu được để cường điệu sự tồn tại của mình.


"A, a!! Xin lỗi! Acchan! Xin lỗi!" Lực chú ý Takamina quay lại bên điện thoại. "Có chuyện gì hả?"


. . . Có chuyện gì hả. Có chuyện gì hả. Có chuyện gì hả. Cậu ấy hỏi tôi "Có chuyện gì hả"!


Không có! Không có! Không có! Maeda Atsuko tôi không có bất cứ điều gì muốn nói với cậu!


Cố nén cảm xúc muốn cúp điện thoại, tôi cố sức nói ra vài âm càng ngọt ngào càng quyến rũ. "Đổi qua cho Kojiharu nghe máy được không?"


"Acchan?" Kojiharu tiếp điện thoại.


"NyanNyan~ " Âm lượng đủ cho Takamina đứng một bên cũng có thể nghe thấy. "Phải cố gắng sai khiến Takamina nha! Tùy ý sai biểu, tùy ý chà đạp!"


"Ừa! Chị đang làm như vậy nè!" Kojiharu phối hợp sung sướng đáp lại.


"Y!!. . ." Takamina thốt lên tiếng kêu quen thuộc sau khi bị trúng chiêu. "Chờ chút!"


Điện thoại về tay Takamina. "Acchan quá đáng a!" Đáng thương oán giận.


Hừ. Ai mới là người quá đáng.


"Minami." Ngực hơi phập phồng, lần đầu tiên ý thức được âm thanh của trái tim mình lại có thể lớn đến như vậy. "Tớ có chuyện muốn nói."


". . . Là?" Dường như ý thức được điều gì, âm điệu của Takamina cũng trở nên nghiêm túc.


Tôi dường như có thể trông thấy cậu ấy đang dè dặt không dám thở, như sợ tôi tức giận mà hạ tròng mắt xuống thấp.


. . . Ai có thể nói cho tôi biết trên đời này mấy tên tỏ tình làm sao bước được bước đầu tiên với.


Nói "Tớ thích cậu" hay gì đó, đối mặt với đối phương, căn bản thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng mà a.


"Nếu nói không thành câu『 thích 』thì nói câu khác. Dùng cách của mình mà biểu đạt ra là tốt rồi." Lời đề nghị của người bạn thân hiện ra trong đầu vô cùng đúng lúc.


Đáng ghét. Nói sao nghe dễ thế.


"Minami. . . đối với tớ, là. . ."


Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.


Âm thanh của cả thế giới dường như đều chìm vào im lặng.


Chỉ có thể nghe được tiếng của trái tim đang động viên.


Của tôi, và của Takamina, tiếng tim đập đầy nặng nề.


"Là. . .?" Takamina sợ hãi chờ tôi nói tiếp. Giọng điệu bất lực mà run rẩy.


Tớ có thể nghe được.


Chờ mong ở đáy lòng của cậu.


Nhưng chờ mong của tớ, cho đến nay, cậu hoàn toàn không nhìn ra.


Giờ khắc này tôi đã hiểu vì sao Tomochin lại cho ra đề nghị như vậy.


Nếu như chờ đợi Takahashi Minami chủ động với tôi, tôi chỉ có thể ôm "Tại sao cậu còn không đến tỏ tình với tớ" dày vò đến chết. Cho dù có chết cũng không đợi đến lúc đó được. Bởi vì Takahashi Minami là một người nhát gan.


Đã như vậy.


Chỉ có thể do tôi bắt đầu mà thôi.


"Minami. . . đối với tớ, là. . ."


"Là. . .?"


"Là một người rất đặc biệt, hơn cả những người khác."


Nói ra rồi.


. . . Coi như là nói ra rồi.


Dù là Takamina, cũng có thể hiểu được phải không? Có lẽ. . .


". . . Ừm. Tớ rất vui." Sau câu "Ừm" là âm thanh mừng rỡ mà nức nở thật nhỏ nghe không rõ.


"Không được khóc!!"


"Không, không có khóc." Takamina như kiên cường một bên phát ra tiếng nức nở yếu ớt một bên cố gắng nén lệ. "Nhưng mà, tớ rất vui."


. . . Thật là.


Đừng toát ra cái loại này. . . cho dù không thấy được gương mặt cậu, cũng có thể cảm giác được bầu không khí "Xúc động đến không biết phải làm gì" của cậu a.


Làm vậy sẽ làm tớ muốn lập tức vọt đến trước mặt cậu.


Tuy là, tớ cũng rất vui.


"Takamina, thực sự là một người ai cũng có thể bắt nạt. Thế nhưng, phải tự ý thức chỉ có tớ mới được quyền『Bắt nạt』cậu."


Nếu như cậu biểu hiện tốt, một ngày nào đó, khiến tớ nói với cậu câu "Tớ thích cậu" cũng không phải là không thể được.


". . . Cái gì nha!" Takamina kêu lên một tiếng kháng nghị yếu đuối.


"Bằng lòng? Hay không bằng lòng?"


". . . Bằng lòng. Nếu là Acchan thì, có thể." Tuy âm thanh rất khẽ, không ngờ lại thẳng thắn và rõ ràng như vậy.


Quả nhiên không ổn. Khóe miệng tôi cũng bất tự giác mà giương lên.


Không cách nào khắc chế nguyên nhân mỗi ngày đều mỉm cười ngọt ngào.


Cậu biết không? Tình yêu ngăn cấm, rất phiền phức a.


Thế nhưng, nếu là cậu, tớ không có cách nào kiềm chế được.


Nếu là cậu, thì không nên để cậu phải liên lụy. Dính líu vào, cuộc đời của tớ.




——-——-——-——-——-——-——-——-



Định giải thích, nhưng mà thôi :v




Nên thay vì trao cho nàng, ta giữ bông hoa ấy nở riêng trong lòng mình. Hoa càng nở, tiếng thở dài càng miên man. 
- Đến lượt em tỏ tình - Dương Thùy (Rei Vince)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét