Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

[Fanfic][Edit] Không làm người yêu, chỉ làm bạn bè [Hoàn]

Tựa: 不做恋人 只是朋友
Tác giả: Trần Trần - 尘尘
Thể loại: HE
Couple: Kojiyuu (Kojima Haruna x Oshima Yuko, AKB48)
Tình trạng Raw: Hoàn – Đoản văn.
Tình trạng Edit: Hoàn.
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Thiên Thánh






Thật ra thì fic không được gọi là hay lắm, nên edit không có hứng thú, ngâm gần 1 năm rồi *_*
Nhưng ý nghĩa lại rất hay, tình tiết dài dòng làm edit nản thôi.
Kỷ niệm 4 tháng bỏ blog, update fic, sẵn trả nợ luôn.
Cái tựa kỳ quá *_* quá khó để sửa T^T
Fic này được tác giả viết rất lâu rồi(Từ 2010?) coi như hoài niệm 1 tý đi :目


"Hơn cả bạn bè, người yêu chưa đủ~ "








Đoản văn



















Kojima Haruna từ khi biết Oshima Yuko đến nay, trải qua một cuộc sống dây dưa không rõ ràng với Yuko. (Dây dưa không rõ là như nào? Kojiyuu là người trong cuộc, thì tự nhiên sẽ hiểu rõ được quan hệ của hai người. Nếu thực sự muốn nêu rõ ví dụ, sẽ không hết đâu, cho nên tác giả lười liệt kê. Hahaha...)


Sáng sớm hôm nay, Haruna theo bình thường đi đến công ty, ban đầu còn tưởng rằng hôm nay cũng giống như mọi hôm, bước vào phòng nghỉ, Yuko đã trực sẵn ở đó chuẩn bị bổ nhào tới mình. Kết quả, Yuko hôm nay rất khác thường. Yuko chỉ nhẹ giọng bắt chuyện với Haruna, xong xoay người bỏ đi. Haruna cũng chỉ nhẹ gật đầu đáp lại theo lễ nghi. Có lẽ bởi vì Haruna vốn là loại người My Pace, cho nên cũng không để ý đến, nhưng không thể nói là không quan tâm đến Yuko.


Vì thời gian còn nhiều, nên Haruna ngồi ở vị trí của mình, đờ ra đợi. Đương nhiên, ánh mắt cũng thường thường liếc qua nhìn Yuko. Chỉ thấy Yuko giống như bình thường, lại quấy rối các thành viên khác. Đối với Haruna mà nói, chuyện này đã sớm thành thói quen. Nhẹ lắc đầu, Haruna ở trong lòng cảm thán: "Yuko đúng là một ông chú sao?! Nhưng mà vừa rồi lại dễ thương như vậy a!"


Đột nhiên, Mariko đi đến, ngồi xuống bên cạnh Haruna.


Mariko cười, hỏi: "Thế nào? Hôm nay Yuko không có tới quấy rối em à?"


Haruna diện vô biểu tình trả lời, "Sao em biết? Có lẽ cậu ấy cảm thấy chán em a." Nhưng thực ra trong lòng lại suy nghĩ tới Ván cờ trung thực(AKBINGO 100721 - ep 93), không hy vọng đây là sự thật. Bởi vì nàng đã sớm thành thói quen việc Yuko bám mình.


Mariko giống như phát hiện tâm tình Haruna, nhẹ đẩy cánh tay Haruna, nói: "Nyaro, tâm trạng em không tốt a. . ."


Nhìn về phía Mariko, Haruna kiên quyết phủ nhận, nhưng lại nghi hoặc, "Không có! Sao chị lại nói vậy?"


Haruna còn tưởng Mariko quan tâm mình, thì nàng đột nhiên cười nhạt trêu chọc nàng, "Không sao cả, chỉ là có cảm giác Nyaro hôm nay ngẩn người hơi bị nghiêm trọng~~ "


Tuy Haruna biết là bởi vì hôm nay Yuko không có quấy rầy mình, thời gian đột nhiên dài đằng đẵng, thời gian ngẩn người cũng biến thành dài hơn, cho nên Mariko mới nói như vậy. Thế nhưng Haruna ôm hai tay ở trước ngực, bộ dạng tức giận nhìn Mariko, quát ". . . Marichan!"


Chỉ thấy Mariko bày ra vẻ mặt "Ta sợ mới lạ", rồi đưa tay ôm lấy Haruna, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ôn nhu nhìn Haruna cười lộ cả răng "Chà chà. . . cười một cái đi cưng! Yuko không cần cưng cũng không sao! Cưng còn có chị a!"


Haruna cười vì hành động bất thình lình của Mariko "Ha ha. . . được rồi! Được rồi! Marichan. . . đừng có quậy!"


Haruna biết Mariko chỉ đùa với mình, cho nên cũng quay lại ôm nàng, sau đó mặt đối mặt, khóe miệng nhếch lên tạo thành một độ cong xinh đẹp.


Hình ảnh dừng lại, nhất thời tạo thành một cảnh ám muội. Haruna trừng mắt, Mariko cũng trừng mắt, đột nhiên hai người nhìn nhau cười to, tay cũng đồng thời buông nhau ra.


Tiếng cười đùa đưa tới không ít các ánh mắt của mọi người. Chỉ thấy Mariko lè lưỡi, mà Haruna cũng nghiêng đầu, vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình. Sau đó các thành viên cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục chuyện của mình.


Phòng nghỉ, nhất thời biến thành chưa từng có chuyện gì sảy ra. Mà Haruna cùng Mariko, lại tiếp tục đùa giỡn, nhưng mà cũng vô cùng mờ ám.


Lúc này, Haruna cũng không biết, nàng đùa giỡn với Mariko khi nãy tất cả đều bị Yuko nhìn thấy. . .



2.



Không biết qua bao lâu, ghi hình hoàn tất. Các thành viên cũng đều tạm biệt nhau bắt đầu trở về nhà. Mà Haruna cũng đang muốn đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ thì, đột nhiên bị Yuko gọi lại.


Yuko kéo góc áo của Haruna, "NyanNyan!"


Haruna xoay người, nhìn Yuko, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, "Sao vậy?"


Yuko hỏi, "Cùng nhau về nhà được không?"


Haruna chỉ nhẹ đáp, ". . . ừm. . ."


Ban đêm đường phố vắng vẻ, đèn đường song song hai bên cũng chỉ ngoan ngoãn dành cho cho bóng tối một chút ánh sáng.


Dọc theo đường đi, hai người chỉ cúi đầu, nhìn chiếc bóng của chính mình, trầm mặc bước.


Đột nhiên Yuko mở miệng, "NyanNyan hôm nay đùa với Mariko, rất vui sao?"


Phản ứng của Haruna đầu tiên là sửng sốt, sau đó làm bộ tức giận đáp, "Yuko ghen hả? Ai bảo cả ngày hôm qua cậu không để ý đến tớ!"


Yuko không trả lời ngay, chỉ cúi đầu càng thấp, trầm mặc hai phút, ngừng bước mới mở miệng, "Xin lỗi. . . NyanNyan. . ." Dừng một chút lại nói, ". . . NyanNyan không có tớ, cũng có thể rất vui vẻ sao?"


Từ phía trước truyền đến câu nói kia, Haruna nghe thấy giọng điệu bi thương đó, liền tiến về phía trước đối mặt với Yuko. Do mái tóc Yuko đã che khuất gương mặt, nên Haruna không thấy rõ biểu tình của Yuko lúc này, trong lòng lo lắng nghĩ: "Yuko đang khóc? Giọng điệu nghe giống khóc lắm a! Làm sao bây giờ? Mình chỉ nói giỡn thôi mà a!"


Thế nhưng Haruna vẫn là một người không giỏi biểu đạt, nên chỉ nói một câu mơ hồ, rồi lại không đem lời nói ra hết "Không phải. . . Nếu không có Yuko. . ."


Yuko liền kích động ngẩng đầu, ánh mắt còn ngấn nước thẳng tấp nhìn Haruna, sau đó hỏi "Thật vậy?! NyanNyan nói thật?! Vậy NyanNyan có thích tớ phải không?"


Haruna đột nhiên bị ánh mắt thâm tình của Yuko nhìn thẳng vào đôi mắt của mình, lại càng hoảng sợ, vội dời ánh mắt đi. Đối diện như vậy ai chịu cho nổi a! Hơn nữa, trời sinh con gái rất hay xấu hổ mà! Đôi gò má truyền đến cảm giác nong nóng, nói cho bản thân biết rằng mặt nàng đang ửng hồng. Nhưng vừa nghĩ đến Yuko thật sự khóc, tâm lại đau.


Haruna chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái. . . "Phải, là thật, nếu như không có Yuko, cuộc sống của mình sẽ ít đi rất nhiều niềm vui, cho nên mình thực sự rất thích Yuko, sự tồn tại của Yuko dường như chính là không khí quanh mình." Haruna nghĩ trong lòng như thế, nhưng vẫn không nói ra khỏi miệng.



3.



Yuko đem tất cả biểu tình đó đều ghi tạc vào mắt, phản ứng đáng yêu đó của Haruna, nháy mắt gương mặt bản thân cũng ửng đỏ, bao gồm cả cái gật đầu nhẹ của Haruna. Cười giữa hai hàng lệ nhào đến ôm lấy Haruna, ôm thật chặt thật chặt, như muốn đem Haruna dính chặt vào cơ thể của mình. "Mình yêu Haruna biết bao nhiêu! Mình yêu Haruna đến thế nào!" Yuko không ngừng lập lại suy nghĩ đó ở trong lòng.


Đột nhiên, dường như ôm đã đủ, Yuko buông tay, giữ một khoảng cách, nắm lấy hai tay Haruna, nghiêm túc nhìn Haruna, nói: "Cả ngày hôm nay đè nén bản thân, không cho bản thân đến gần NyanNyan, là bởi vì muốn khẳng định rõ ràng cảm xúc của bản thân đối với Haruna là 'thích' Haruna như thế nào, nhưng khi tớ thấy NyanNyan và Mariko chơi đùa vui vẻ như vậy thì, bản thân thật sự không chịu được. . . rất muốn tiến đến tách hai người ra. . . khi đó tớ đã tìm thấy đáp án cho mình. Tớ thích NyanNyan! Rất thích NyanNyan! Không phải thích giữa bạn bè với nhau, mà là cái loại thích của ghen khi thấy NyanNyan ở với ai khác, đố kị khi thấy NyanNyan ở với ai khác!" Yuko hít sâu một hơi sau đó tiếp tục nói: "NyanNyan, tớ yêu cậu! Thực sự rất yêu cậu! Xin hãy hẹn hò với tớ, làm người yêu của tớ nha! Tớ nhất định sẽ khiến cậu hạnh phúc!"


Bất ngờ như vậy, khiến Haruna không kịp chuẩn bị tâm lý, hô hấp ngừng lại vài giây. Oshima Yuko cả năm 365 ngày ánh mắt lúc nào cũng rực sáng và lấp lánh bây giờ lại chăm chăm nhìn mình chân thành đến vậy. Còn đôi lúm đồng tiền trên má khi cười sẽ xuất hiện chào hỏi nàng. Yuko đáng yêu này, khiến Haruna không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.


Cả ngày hôm nay Haruna vẫn luôn thắc mắc tại sao Yuko lại là lạ, hiện tại Haruna cũng đã biết được đáp án. Thì ra Yuko nguyên ngày hôm nay là suy nghĩ những việc này, bây giờ lại còn trắng trợn tỏ tình cho mình như vậy, Haruna dường như có chút vui vẻ, lại dường như có chút không chấp nhận.


Tim Haruna như đập lỗi nửa nhịp, kéo lý trí quay về, nhẹ nhàng bỏ tay Yuko, sau đó nói: "Xin lỗi. . . Yuko. . . rất cám ơn cậu. . ."


Vẻ mặt chờ mong của Yuko, trước lời nói ngập ngừng chưa kịp hoàn thành của Haruna thì gập người xoay đi bỏ chạy mất. Để lại một gương mặt nghi ngờ của Haruna. Haruna định đuổi theo thì chưa kịp cất bước, chân trái đã đạp chân phải, ngã đẹp.


Haruna ngẩng đầu nhìn trước mắt, bóng dáng của Yuko đã không còn trong tầm mắt rồi. Hoàn hảo lúc này trên phố không có ai, không đến mức làm trò cười cho người khác. Haruna đứng lên, đầu gối truyền đến cơn đau rát, nói cho Haruna biết, chân bị trầy rồi.


Haruna phủi phủi bụi, nhìn đầu gối một chút, sau đó đi cà nhắc trở về nhà, trong lòng nghĩ: "Yuko làm gì chưa nghe xong đã đi mất? Thôi quên đi, mai giải quyết!"


Lúc Haruna gạt tay Yuko, nói ra lời xin lỗi, khóe mắt Yuko lúc đó đã ngập nước. Sở dĩ nàng bỏ chạy cũng không phải không muốn nghe hết lời của Haruna, mà là nàng sợ Haruna sẽ nói ra câu cự tuyệt nàng. Yuko vừa chạy vừa khóc, càng chạy càng nhanh, thì nước mắt Yuko lại rơi càng nhiều.


Nhớ lại lúc Haruna nhìn thẳng mặt nàng mà ửng đỏ, xinh đẹp như vậy, còn tưởng rằng nàng sẽ nhẹ gật đầu đồng ý, nên mới cố lấy dũng khí cất tiếng, thì ra không phải là thế à? Bây giờ Yuko cảm thấy mình rất là buồn cười. . . hối hận cái cảm xúc nhất thời kia. . . nàng cũng rất muốn đối mặt. . . nhưng lại không có cách nào đối mặt. . . vì nàng yêu Haruna đến như vậy. . .


Đêm nay, nước mắt Yuko rơi rất nhiều, khóc rất lâu, nước mắt chảy không ngừng, cho đến khi mệt mỏi, mới nặng nề thiếp đi.


Còn Haruna, vết thương trên chân giày vò cả một đêm, ngủ trong cơn đau nhức.




4.




Sáng sớm hôm sau, Haruna bị vết thương hành hạ nguyên đêm, cà nhắc đi đến phòng tập.


Do còn sớm, Haruna chỉ nhìn thấy Mariko ngồi một mình xem tạp chí. Haruna lại cà nhắc đi đến bên cạnh Mariko ngồi xuống. Tuy vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng bước đi vẫn rất đau nhức, có lẽ do chỗ bị thương là đầu gối a! Haruna nghĩ.


Lúc này, Mariko khép tờ tạp chí lại, quay đầu nhìn Haruna, vẻ mặt nghi hoặc rồi lại dùng ánh mắt quan tâm nhìn đầu gối Haruna. Chỉ thấy Haruna cười cười giở váy lên, để lộ đầu gối, nguyên vết thương ứ máu cùng mấy vết trầy trên da, cộng thêm thuốc sáng nay thoa, đều hiện ra trước mắt Mariko.


Mariko nhíu mày hỏi: "Sao lại bất cẩn như vậy?"


Haruna trầm mặc. Không phải không muốn trả lời, chỉ là không biết nên trả lời thế nào.


Mariko cũng không ép, chỉ là quan tâm tiếp tục hỏi: "Có đau không? Sao không xin nghỉ?"


Haruna biết Mariko lo lắng cho mình, vỗ vỗ vai Mariko, nói: "Dù sao hôm nay cũng chỉ có handshake thôi, không có tập vũ đạo, không sao đâu, Marichan không cần lo lắng."


Mariko dùng ngữ khí lo lắng cộng chút tức giận, nói: "Nhưng phải đứng rất lâu a! Nyaro chịu không nổi thì sao?!"


Haruna đột nhiên hiểu rõ, nhất thời im lặng. Lúc này mới nhớ tới lời của Mariko, phải đứng, sẽ rất đau a! (Tác giả: Haruna quả nhiên không có ngốc, chỉ là chậm nửa nhịp a! = =" )


Mariko có chút cảm giác bị Haruna đánh bại: "Nyaro nên xin nghỉ về nhà đi!"


"Cám ơn Marichan, nhưng mà em nghĩ em không sao đâu, dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ a." Ánh mắt Haruna kiên định, ý bảo Mariko đừng lo lắng nữa.


Haruna nghĩ 'Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng' đến lúc chịu không được nữa rồi tính! Mariko cũng chỉ có thể dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Haruna.


Bởi Haruna đang trong thời gian đợi, hơn nữa tư phục hôm nay là váy liền áo dài qua đầu gối, còn xin Mariko đừng nói cho ai biết, nên không có ai biết chân Haruna đang bị thương. Cũng đỡ phải phiền phức Haruna phải giải thích với từng người.


Có vẻ sắp đến lúc handshake bắt đầu, lại không thấy bóng dáng của Yuko đâu, các thành viên bắt đâu sốt ruột, bao gồm cả Haruna. Center Yuko, sao lại có thể vắng mặt a? Đột nhiên, cánh cửa phòng tập mở ra, Yuko cùng vẻ mặt có lỗi mỉm cười cùng đôi mắt sưng đỏ tiến vào. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Yuko, Yuko không thể làm gì khác hơn là lễ độ cười, nói: "Thật ngại quá! Ngủ quên mất." Sau đó chào hỏi cùng các thành viên, chỉ là không dám nhìn thẳng vào Haruna.


Yuko đi đến vị trí của mình, liền đùa giỡn với các thành viên, giống như thường ngày. Không ai phát hiện Yuko có gì khác lạ, chỉ nghĩ có lẽ do sắp đến lúc handshake nên Yuko mới không dính lấy Haruna. Thế nhưng Haruna lại thấy ánh mắt né tránh mình của Yuko. Cái chân đau cản trở nên Haruna cũng không lập tức đi chào hỏi Yuko, chỉ lẳng lặng ngồi đó, dường như có chút đăm chiêu nhìn Yuko, nhìn nàng giống như thường ngày đùa giỡn với các thành viên khác.


Hai phút sau, handshake sẽ bắt đầu. Các thành viên cũng chuẩn bị rời khỏi phòng, đi đến hội trường. Lúc này, là Idol thân bất do kỷ, hai người cũng bắt đầu tiến vào dãy dành cho mình. Yuko lộ ra hàm răng cùng đôi lúm đồng tiền của mình, vẻ mặt đầy sức sống mỉm cười, đi nhanh đến hội trường. Còn Haruma chịu đựng cơn đau từ đầu gối truyền đến, làm một bộ dáng không có việc gì như bình thường. Biểu hiện này của hai người, không biết nên gọi là tốt hay xấu!


Lúc này Mariko đi qua người Yuko, cúi đầu nhỏ giọng bên tai Yuko, nói: "Chân phải của Haruna bị thương." Sau đó vội vàng đuổi theo Haruna, để lại Yuko trưng bộ mặt kinh ngạc. Yuko nhìn theo bóng lưng của Mariko, chỉ thấy nàng dắt tay Haruna, tựa như muốn đỡ Haruna đi. Mariko nghĩ, tuy rằng Haruna xin mình đừng nói cho ai biết. Nhưng Mariko lại hy vọng có nhiều người biết, lỡ như xảy ra chuyện thì có thể có người hỗ trợ, mà người khiến Mariko tính nhiệm, chính là người thích Haruna.


Trong lúc tiến hành handshake, Mariko và Yuko thỉnh thoảng nhân lúc không ai chú ý sẽ đi nhìn Haruna, lo lắng Haruna không trụ được. Mà lúc này trong lòng Haruna lại nghĩ, người đến hôm nay cũng không ít a! Tới giờ đã hai tiếng rồi, đứng liên tục như vậy chân đã bắt đầu run rẩy, cơn đau truyền đến càng dữ dội. Gương mặt Haruna vẫn duy trì một nụ cười không đổi, trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại không thể hiện vẻ đau đớn ra, không thể làm gì khác hơn là kiên cường chống chọi.


Rốt cục handshake cũng kết thúc, người đến dần vơi, các thành viên cũng đều vào phòng nghỉ ngơi. Haruna vừa định nhấc chân đi thì chân phải run rẩy, cơn đau ập tới ngã nhào xuống đất. Nhấc góc váy lên, vết thương trên đầu gối đã rướm máu.


Mariko cùng Yuko đồng thời đi đến chỗ Haruna, mỗi người nâng một tay dìu Haruna đi đến phòng nghỉ. Yuko thấy vết thương của Haruna, lòng chợt đau, tự trách chính mình khi đó không quay đầu lại, nhớ đến hôm qua nghe tiếng chân Haruna đuổi theo mình, thì ra là té ngã. Mà Haruna vốn muốn trách Mariko, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Yuko thì ý niệm trong đầu chợt ngừng lại.


Mariko cùng Yuko đỡ Haruna trở lại phòng nghỉ. Các thành viên đều đi hết, do công việc, do bắt xe về gấp, vội vội vàng vàng, nên không chú ý quan tâm, nói một chút đã đi mất. Mariko cũng vội vàng đến nơi ghi hình, nên cũng vội đi. Nhất thời trong phòng nghỉ chỉ còn Yuko và Haruna. (Tác giả: Trùng hợp ghê ha??) (Tuôi: :v :v :v )


Yuko tự mình lấy hộp cứu thương, vắt khăn ướt, ngồi xổm trước chân Haruna, thay Haruna lau đi vết máu, sợ chạm vào vết thương Haruna, nên động tác Yuko dịu dàng như vậy. Sau đó lấy thuốc, chu đáo giúp Haruna bôi lên vết thương, Yuko không cho phép mình làm Haruna bị đau.


Phòng nghỉ yên tĩnh. Yuko vẫn cúi đầu nhìn vết thương của Haruna, chăm chú bôi thuốc, Haruna cũng trầm mặc không nói, ánh mắt chăm chú nhìn mỗi một động tác của Yuko. Haruna mỉm cười nghĩ, vết thương trên chân rất đau, Yuko rất dịu dàng, trong lòng rất ấm áp.


Đột nhiên Haruna thấy trên mặt đất rơi xuống một giọt nước mắt, đó là nước mắt của Yuko. Haruna nghi hoặc mở miệng: "Yuko. . . ?"



5.



Yuko không ngẩng đầu, cũng không đáp lại Haruna, chỉ phát ra tiếng nức nở. Haruna thực sự bị Yuko dọa cho sợ, không biết tại sao. Haruna vươn tay, nhẹ nâng cằm Yuko, nhìn gương mặt đầy lệ của Yuko, lo lắng thay Yuko lau đi nước mắt.


Yuko nhìn Haruna, nước mắt không có dừng lại, sau đó từ từ nói: "NyanNyan vì tớ mới bị thương! Là tại tớ hại NyanNyan bị đau! Là tớ. . . là tớ. . . tớ không nên chạy mất. . . nếu như tớ không chạy mất. . . NyanNyan cũng sẽ không chạy theo tớ mà té ngã! Lúc đó tớ đáng lẽ phải quay đầu lại. . . đáng lẽ phải quay đầu lại. . . xin lỗi. . . xin lỗi. . . NyanNyan. . . xin lỗi. . ."


Haruna đau lòng nhìn Yuko, mỉm cười, nói: "Đây không phải lỗi của Yuko, không có liên quan đến Yuko, tớ không có trách Yuko! Là do tớ không cẩn thận, tế bào vận động không tốt, mang theo cơ thể 95 tuổi bắt chước người ta chạy bộ, nên mới ngã đẹp mặt như vậy."


Yuko đột nhiên bị Haruna nói lời đùa giỡn như vậy, nghĩ thầm: "Đây đúng là chuyện cười nhạt nhất thế giới. Nói đến đây, mình vẫn rất thích Haruna, cho dù bị cự tuyệt thì đã sao? Có lẽ mình vẫn sẽ dùng thân phận bạn bè, mặt dày quấn quít lấy Haruna mỗi ngày. Chỉ cần tự mình biết, bản thân rất yêu Haruna là đủ rồi! Chỉ cần mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh Haruna là đủ rồi! Oshima Yuko không phải là loại người như vậy sao?"


Yuko giống như đặt quyết tâm cái gì đó, đứng thẳng dậy, đưa tay ôm lấy thân thể ấm áp làm người kjác an tâm và vui vẻ kia, cho dù khóe mắt vẫn vương nước mắt.


Haruna vươn tay, như muốn ôm Yuko chặt hơn nữa, ở bên tai Yuko, mở miệng nói: "Yuko. . . lời tối hôm qua tớ nói, Yuko còn chưa nghe hết."


Haruna chôn đầu vào vai Yuko càng sâu, tiếp tục nói: "Yuko, xin lỗi. . . tớ rất cám ơn cậu vì đã thích tớ. . . kỳ thực tớ cũng thích Yuko, tuy rằng không thể xác định là tớ thích như thế nào, nhưng tớ thích Yuko! Rất thích Yuko!


Tớ vẫn nghĩ, còn hơn cả việc Yuko có đúng là người tớ yêu không, tớ càng quan tâm đến việc có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Yuko hay không. Tớ không rõ tâm tình như vậy có gọi là yêu hay không.


Tớ sẽ không đố kị Yuko quấy rối các thành viên khác, cũng không quan tâm đến người khác nói Yuko là ông chú. Nhưng tớ sẽ khổ sở nếu như Yuko không để ý đến tớ.


Tớ đã suy nghĩ rất lâu, tâm tình đối với Yuko như vậy, rốt cuộc là gì? Quan hệ của chúng ta là như thế nào? Ngẫm lại, hẳn là theo như lời người khác nói, hơn cả bạn bè, nhưng để gọi là người yêu thì chưa đủ.


Tớ thích Yuko, là cái người mỗi ngày đều tươi cười nói "Chào buổi sáng" với tớ.


Tớ thích Yuko, là cái người mỗi ngày đều quấn quít lấy tớ, giở trò với tớ.


Tớ thích Yuko, là cái người không ngại ánh mắt của người khác, lớn tiếng nói tớ thích Yuko.


Tớ thích Yuko, là cái người ranh mãnh thích phá phách, làm chuyện cổ quái, quấy rối các thành viên khác.


Tớ thích Yuko, là cái người nói mặc áo lụa trông rất là khiêu gợi(Không rõ có không, ai thấy sai nhắc mình sửa nha), là một ông chú không quên giở trò bậy bạ với các thành viên khác.


Tớ thích Yuko, là cái người không tiếc tỏa ra hào quang, khiến cho người khác cảm thấy ấm áp và vui vẻ.


Tớ thích, thích như vậy đó, tớ thích Yuko như vậy đó."


Haruna thở hổn hể, tiếp tục nói: "Yuko, Haruna không phải không muốn chiếm lấy cậu, đối xử với cậu dịu dàng một chút, cũng không phải không muốn được cậu chăm sóc.


Chỉ là một ngày chúng ta vượt qua ranh giới kia, chuyện phải đối mặt sẽ rất nhiều. Không phải tớ không tin tưởng Yuko, cũng không phải tớ sợ phải đối mặt với trắc trở. Áp lực người đời mang đến, lớn hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Tuy có thể nói không cần để ý đến, nhưng không có nghĩa là người nhà cũng ngầm bằng lòng như vậy, chúng ta thực sự có thể không để ý đến cảm nhận của gia đình, kiên trì cho tới cùng sao?


Dần dà sau này, áp lực sẽ làm hai bên bắt đầu đa tâm. . . đa nghi. . . đa lự(Nhiều lo lắng, nghi ngờ, suy nghĩ). . . đến lúc đó, chúng ta lại chống chọi như thế nào? Haruna cùng Yuko sẽ bắt đầu bùng nổ, và thay đổi. Trở thành một Yuko không phải là người Haruna thích, mà Haruna cũng sẽ trở thành một Haruna mà Yuko không thích.


Yuko có thể cho rằng Haruna không có dũng khí, cũng có thể cho rằng Haruna yêu Yuko không đủ. Chỉ là Tình Bạn so với Tình Yêu vững chắc hơn rất nhiều. Bạn bè có thể làm suốt một đời. Còn người yêu thì không nhất định như thế.


Tuy rằng bề ngoài nhìn không ra, nhưng Haruna biết, Yuko là một người tinh tế, nên nhất định có thể hiểu, điều Haruna muốn biểu đạt.


Tớ thích Yuko! Thật sự rất thích Yuko! Tớ không muốn xa Yuko một ngày nào! Đều là con gái, chúng ta không thể nào hận người đời, cũng không thể nào chống lại số kiếp, vậy phải học đối mặt với một số việc thực sự không thể. Yuko hiểu chứ?"


Haruna nói xong, nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống. Yuko không lên tiếng, nhưng đầu vai ướt nhem của Haruna, nói cho Haruna biết đó là nước mắt của Yuko.


Không biết qua bao lâu, tiếng chuông trên tường cắt đứt sự tĩnh lặng trong phòng nghỉ, Yuko mới giật lại cự ly giữa hai người, sau đó dùng đôi mắt ngấn nước đầy thâm tình nhìn Haruna thật lâu. . .


Mới chậm rãi mở miệng nói: "NyanNyan. . . tớ hiểu rồi, chúng ta không làm người yêu, chỉ là bạn bè, tớ hứa với cậu, tớ, Oshima Yuko vẫn sẽ thích nhất, yêu nhất là Kojima Haruna! Mặc kệ ở đâu, đến khi nào!"


Hai người đối mặt với nhau cười, sau đó ôm nhau thật chặt. Lúc này còn gì quan trọng hơn?




——-——-——-——-——-——-——-——-




Về sau


Trong lòng Haruna biết, Yuko vẫn yêu nàng, mà còn là không ngừng yêu nàng, so với bất kỳ ai cũng đều rất yêu nàng.


Yuko rốt cục cũng hiểu rõ, Haruna đối với mình chính là yêu, hơn nữa không hề thua kém nàng, mà còn có thể nhiều hơn nữa.


Chỉ là tình cảm như vậy, ai cũng không thể nhắc đến.


Bởi vì bây giờ ai cũng đã rõ ràng, hơn cả việc không thể ở cùng nhau chính là sợ mất đi vĩnh viễn.


Ai cũng đều không thể chịu đựng, nếu như không có đối phương ở bên cạnh, sẽ ra sao.


Cũng rất sợ ánh mắt của người đời, mà bị buộc phải chia lìa. Không phải không tin tưởng, cũng không phải nhát gan không có dũng khí, chỉ là sự tình thật sự không thể.


Cho dù có thể đối mặt, cũng không nhất định có thể trường cửu(Dài lâu, mãi mãi). Vậy tại sao không duy trì hiện trạng như bây giờ?


Có thể lẳng lặng yêu đối phương, thỉnh thoảng ôm, hôn, tập kích, chọc ghẹo, hành động ám muội, cũng đều có thể tự nhiên tiếp nhận, như vậy không phải càng vui vẻ, càng hạnh phúc sao?




[Hoàn]





——-——-——-——-——-——-——-




Đôi lời của Tác giả: Nàng yêu một người giống nàng đều là con gái không có gì sai, sai ở chỗ là số phận an bài như vậy.
Đã biết thế giới này vốn không có công bằng, không được chúc phúc không có nghĩa là không hạnh phúc.
Trốn tránh chỉ tạo thêm nhiều vấn đề, cho nên phải hiểu rằng mình cần phải học cách đối mặt.
Biết có một số việc thực sự không thể, trong lòng không chỉ khó chịu không thôi.
Hai người yêu nhau không nhất định phải ở bên nhau mới có thể kéo dài tình yêu đó.
Chỉ cần có thể nhìn thấy đối phương, biết đối phương gần ngay trước mắt, mà còn sống rất tốt. Cho dù nắm không được tay đối phương, hay không thể cảm nhận được sự ấm áp của đối phương truyền đến.
Đó mới là tình yêu thật sự. . .



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét