Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

[Fanfic][Edit] Sóc chuột-kun - Chương 7 [Hoàn]









Chương 7
















Tác giả: Được rồi, đây mới là kết thúc thật.

Sóc chuột-kun —— My Dear Boss




——————————————




Địa điểm: Quá khứ.


Ngày hôm nay là một ngày quang đãng, chí ít trông nó giống vậy.


"Lạc mất?" Người con gái chéo quẩy ngồi trên ghế mây, tháo kính râm xuống, gác lên chân, môi cười tủm tỉm, "A, xin lỗi. Ta nên hỏi là: Lại lạc mất?"


Người quỳ gối trên mặt đất cúi đầu không dám hé răng.


"Nhìn lên~ " Người con gái cười chỉ vào quả chanh bị dao đâm ở xa xa, "Đáng lý là ta nên dùng nó băm ngươi ra, nhưng ngươi biết tại sao ta không làm vậy không?


Người quỳ trên mặt đất cổ họng nghẹn nghẹn, giọng nói có chút cứng ngắc: "Thưa, không."


"Hôm qua ta gặp được một người coi bói, cô ấy nói với ta màu may mắn hôm nay của ta là màu hồng. Máu của ngươi sẽ làm bẩn màu may mắn của ta, hiểu chưa?"




——————————————




Oshima-kun ngồi trên Sofa, chéo quẩy chống cằm, liên tục run rẩy —— hay có thể lấy từ này mà đổi: Đứng ngồi không yên.


Trong ánh mắt Mariko tràn đầy khinh bỉ: "Darling, có thể cưng không chú ý. Nhưng mà công chúa đại nhân của ngươi hiện đang trên máy bay, vừa đi khỏi nửa tiếng trước."


"Nửa tiếng!" Oshima đứng bật dậy, vò đầu, "Tại sao cậu ấy muốn quay về Italy một mình? Tại sao không cho em đi cùng? Chị nói đi Mariko! Nói!"


Mariko nghiêm túc suy nghĩ một chút, cho ra một đáp án vô cùng rõ ràng: "Có lẽ tại cưng còn đang bị cảnh sát Italy truy nã."


Oshima bĩu môi suy nghĩ một hồi: "Được rồi."


Được rồi. Nàng chỉ bất quá trùng hợp nhìn thấy Quyền trượng của giáo hoàng La Mã được trưng ở Italy, muốn cầm xem chơi mà thôi. Nàng thực sự cầm được rồi, nhưng mà không biết tại sao cảnh sát Italy lại phát hiện, làm hại các nàng phải chạy trối chết, từ nay về sau lại không thể đến Italy du ngoạn. Oshima đạo chích vẫn lấy làm hổ thẹn, bởi vì cho tới bây giờ nàng chưa từng để cảnh sát sờ được gáy, chí ít theo trí nhớ của nàng là vậy.


Oshima nhào xuống sàn, rống khóc: "NyanNyan của ta —— ta sắp chết —— "


Mariko nhàn nhã nhấp một ngụm trà: "Acchan nói muốn mời cưng ra ngoài uống Cafe, đi không?"


"Đi!" Oshima sững sờ đứng thẳng dậy, "Chị ngoại tình với người ta hả?"


Mariko lén tặng nàng một cái khinh thường.




——————————————




Mariko ngoại tình —— ta nói tiểu quản lý không có nhà, thì Maeda ở không. Mặc thường phục, thấy nàng tới lập tức nhào tới cho nàng một cái ôm nhiệt tình, ôm xong còn sắp cho nàng một cái hôn nhiệt tình. Oshima thấy nàng làm vậy, vội thoát ra, chạy đi mua hai ly Cafe, phong độ nói với nhân viên cửa hàng: "Ghi sổ cho cảnh bộ đại nhân."


"Kêu tôi ra đây chi a." Oshima uống Cafe, cau mày, "Đắng quá."


"Xem cô kìa." Cảnh bộ nheo mắt lại, "Ừ —— không sai, NyanNyan vỗ béo cô tốt lắm. Bây giờ cô chui vừa ống thông gió hở?"


Oshima quay miệng phía nàng, bĩu môi phun Cafe phèo phèo. :v chơi dơ vỡi


Maeda trốn ra xa, rút khăn tay lau Cafe trên mặt bàn: "Mariko thì thế nào?"


"Già ra a, gần đây thích một bé Loli ngoại quốc, theo đuổi trẻ vị thành niên không bỏ, Loli vì trốn nàng mà bay qua Italy rồi ha ha ha ha ha ha hức hu hu hu NyanNyan của ta —— " Nhào lên bàn bắt đầu nức nở, "Oa —— "


"A, Italy à." Maeda nhẹ nói một câu, nâng tách Cafe uống một ngụm.




——————————————————




【Hế lô~ đoán xem tôi là ai~ 】


【A, NyanNyan? Sao vậy? Ý, cậu ở trên xe hả?】


【A! Zannen, sai rồi.】 :v tiếng Nhật, 残念, tiếc thật.


Tài xế khởi động xe xuyên qua gương chiếu hậu nhìn nàng, người con gái hướng hắn làm một thủ thế, tài xế gật đầu, lôi tai nghe điện thoại ra:【OK.】


Chiếc xe theo sát xe Taxi bỗng nhiên tăng tốc, dường như cùng một lúc, tài xế xe Taxi mạnh giẫm lên phanh xe. Mảnh kính thủy tinh làm bị thương người con gái, nàng cười dựa vào yên xe, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười:【Cô biết tôi là ai, không phải sao? Cảnh bộ đại nhân, hay là —— Acchan?】


Bốn phía kêu lên sợ hãi, người tài xế dừng xe lại bước ra nhìn. Người con gái vẫn đang nhàn nhã tựa vào yên xe, cười tủm tỉm nói cho người ở đầu dây điện thoại:【Sớm biết tôi là ai rồi, mới sắp xếp một lý do dở tệ như vậy, mượn Mariko để thâm nhập. A —— thật không tệ. Tôi thực sự rất kính nể dũng khí của cô —— cùng sự ngu ngốc của cô.】


Đầu dây bên kia trầm mặc chỉ chốc lát:【Tôi vốn không định xác định có đúng là cô hay không, không ngờ cô lại tự mình thừa nhận, giảm bớt nhiều phiền phức cho tôi lắm.】


【Vậy à?】Người con gái cười khanh khách,【Nếu như tôi có cô quản lý đó chôn cùng thì sao?】


【Không được đụng đến cậu ấy!】


【Ha! Thú vị lắm~ tôi nghĩ cô thực sự không sợ cái gì cả~ thú vị lắm~ 】


【Không được đụng đến cậu ấy.】


【Không sao~ tôi không muốn làm hỏng màu may mắn của tôi~ 】Người con gái cười, xua xua tay,【Nhưng mà a, cuộc sống hiện tại của tôi, khác với trước đây. Tôi không hy vọng xuất hiện bất cứ ai làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, bao gồm cả cô, tiểu quản lý của cô, cùng với đám tạp nham vô dụng của cô.】


Đầu dây bên kia chỉ im lặng.


Người con gái khoan thai cười:【Đừng nên phá hoại cuộc sống của tôi, bằng không tôi nhất định trả lại cho cô tất cả. Tôi chỉ nói một lần: Không được chạm vào cuộc sống của tôi, không được đụng vào người bên cạnh ta. Không được tùy tiện nói bất luận câu gì, đối tượng là ai cô đương nhiên rõ. A, được rồi, tôi lái xe gây tai nạn rồi, cô có muốn đến xem không? Hả, Acchan?】


Chỉ dừng lại chốc lát:【Tôi lập tức đến ngay.】


【Vâng~】




————————————————




"Sắc mặt cô không được tốt lắm." Oshima cúi đầu nhìn tách Cafe, "Đắng lắm hả?"


"Ha ha!" Maeda cười gượng một tiếng, "Một chút."


"Thật là kỳ quái."


"Đôi khi ngẫm lại —— " Maeda chần chờ chỉ chốc lát, "Kojima-chan ôn nhu khác người nhỉ."


Oshima run lên, trong lòng còn sợ hãi: "Ừa."


Cái loại "Ôn nhu khác người" này nàng rất rõ.


"Cám ơn cô ấy thay tôi và Minami."


"Ừa." Oshima tùy ý gật đầu. Một lát sau, "Hả? Này có ý gì?"


"Tôi chuẩn bị từ chức a~ sau này không làm cảnh sát nữa~ "


Oshima lập tức cầm tay nàng, liên tục lắc: "Hoan nghênh đồng nghiệp. Cảnh sát biến thành đạo chích, thực sự là một đề tài rung động lòng người."


"Tôi chưa nói sẽ nhập bọn với —— "


"Đi mà —— "


"Không —— "


"Tôi đem NyanNyan cho cô mượn dụi —— "


Maeda run rẫy một chút: "Không cần."


Oshima ghét bỏ hất mặt đi: "Hứ."


Không thèm nhìn.




————————————————




"Boss."


"Ừ." Người con gái chống cằm, chậm rãi thưởng thức cây quyền trượng trong tay, "Biết ta trở về đây với mục đích gì chứ?"


"Giải tán tổ chức?"


"Ừ. . ." Người con gái chậm rãi ngâm một tiếng, cười rộ lên, "Không. Ta thích hình dạng hiện tại của các ngươi. Tại sao trước đây lại không cảm thấy các ngươi dễ thương như vậy a?"


". . . Boss."


Người con gái tủm tỉm cười nhìn bầu trời: "Ngươi nói ta có muốn nói cho hai người họ biết những người truy nã họ không phải cảnh sát, cho đến nay hai người họ không bị cảnh sát Italy truy nã à? Ừ —— ma, quên đi, miễn ta đi đến đâu thì cô ấy lại dính đến đấy."


Chậm rãi nhắm mắt lại: "Khí trời thật tốt a~ Yuuchan~ "




【Toàn văn hoàn.】




————————————————




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét