Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

[Fanfic][Edit] Sóc chuột-kun - Chương 5









Chương 5

Tác giả: Ề. . . đây là chương mấy rồi nhỉ?
















Kojima có một thói quen kì quái, nếu như không có ai trông chừng nàng, chỉ cần có xe dừng lại trước mặt nàng, nàng sẽ mở cửa xe leo lên —— không cần biết chủ xe có biết nàng hay không. Nàng ngồi lên xe người ta, trực tiếp nói với tài xế, ví dụ như: "Xin chào, ra sân bay." Thế đó.


Căn cứ theo thống kê của Yuko, Kojima ít nhất đã ngồi lên 41 chiếc xe lạ. Đa số người không hiểu sao thực sự đưa nàng đến nơi, số còn lại sẽ đuổi nàng ra, chỉ có một chiếc có ý đồ quấy rối. Đương nhiên Yuko ra tay ngăn cản, bằng không kết cục thật tưởng tượng không nổi. Đương nhiên sau khi nàng ngăn cản kết cục có thể tưởng tượng là: Trong cơn giận dữ tên trộm sau khi đem đối phương đánh đến bán thân bất toại thì lấy xe của hắn chạy đi, vứt hung khí ở lại.


Nhưng mà thói quen bạ xe ngồi đấy của công chúa một chút cũng chưa bỏ. Chế chút


Mắt Yuko trừng trừng nhìn Kojima ngồi trên một chiếc BMWs, vô cùng ngốc nghếch nghiêng đầu một hồi: "Ừa, tôi muốn đi đâu nhỉ?"


NyanNyan!


Lệ rơi đầy mặt đạo chích.


Chuyện này cần phải chấm dứt.




——————————————————




Chuyện này cần phải chấm dứt để quay lại đoạn quản lý gặp người bỏ chạy. Sau khi công chúa đại nhân "Ừn —— " một tiếng không rõ ý tứ xong, đại khái còn thở hổn hển chút, nói chung là không có tiếp tục. Sau đó tiểu quản lý nhỏ con càng chạy càng nhanh, các nàng chỉ có thể khởi động xe đuổi theo. Các nàng đuổi theo, Maeda lại không nhúc nhích, cắn ống hút đứng đó, nàng trong kính chiếu hậu càng ngày càng xa.


"Chị cảm thấy chuyện này thế nào?" Yuko hỏi Mariko.


"Không biết." Mariko nói, "Chị không đoán ra cái gì cả."


"Nữ nhân ngành kỹ thuật đúng nhạt nhẽo!"


Maeda không phải người dễ lừa gạt, có khả năng nàng đã phát hiện mình bị theo dõi, không thể làm càn. Mariko chậm chậm đi theo tiểu quản lý một hồi, tiểu quản lý quay đầu lại xác định không có Maeda, thở mạnh một hơi, ngồi lên băng ghế dài ở góc đường.


Yuko vỗ vai Mariko: "Kế hoạch!"


Đương nhiên là điều tra quan hệ của tiểu quản lý và tiểu cảnh bộ, theo dõi hoài mất thời gian.


Mariko suy nghĩ một chút: "Mỹ nhân kế."


"Ý kiến hay!" Yuko dựng ngión cái, "Chị đi đi!"


Mariko liếc phát xem thường: Lúc này mới thừa nhận chị mài là mỹ nhân, cái *beep**beep* nhà ngươi, sợ ta đem vợ yêu của ngươi đẩy ra à?


"Bộ dáng rất thú vị~ " Kojima bám cánh tay Yuko dùng sức lắc, vẻ mặt hưng phấn, "Tớ muốn đi tớ muốn đi~ để tớ đi đi cho tớ đi đi~ "


Yuko rất khó xử: "Nhưng mà. . ."


Kojima mất hứng bĩu môi.


Yuko liền đáp: "Được, không thành vấn đề!"


Mariko lười khinh thường nàng.


Vì vậy Kojima sửa lại đầu tóc, cố ý cởi nút áo thứ 2 —— Yuko lập tức cài nút áo của nàng lại —— Kojima lại cởi ra —— Yuko lại cài —— . . . cứ như thế chẳng biết qua bao lâu, Mariko đều sắp chuẩn bị quần áo của mình xong, Kojima bĩu môi nổi giận.


"Yuuchan."


". . . vâng."


Vì vậy rốt cục Kojima cũng xuống được xe, lấy tay vén vén tóc, chắp tay sau lưng nhảy nhót tới bên cạnh tiểu quản lý, tỏa ra mị lực vô hạn, ngồi xuống.


"Xin chào~ "


Tiểu quản lý: "Vâng?"


Kojima vươn tay, nụ cười tươi tắn: "Kojima Haruna~ "


Mariko & Yuko: Ôm trán.


"Ờ, ờ." Tiểu quản lý nắm tay nàng, cung kính cúi đầu khom lưng, "Takahashi Minami."


"Có bạn gái chưa nè?"


"Hả?"


Đáng ghét! Sờ tay NyanNyan của ta!


Lúc Yuko cắn áo Mariko nước mắt lưng tròng gắt gao trừng tiểu vóc dáng, trước băng ghế dài có một chiếc xe BMWs đỗ tại đó. Kojima nghiêng đầu nhìn chiếc xe một chút, mở cửa xe chui vô ngồi.


Kết thúc báo cáo.


Mariko: ". . ."


Tiểu quản lý: ". . ."


Mariko: "Ừm. . . chúng ta có kế hoạch B không vậy?"




————————————————




Máy phát nhạc cổ điển phát ra một vũ khúc buồn, âm thanh vang dội khắp viện bảo tàng. Người con gái nghiêng thân thể dựa vào chiếc ghế dài lỗi thời, tay phải đánh nhịp theo điệu nhạc, nhàn nhã ung dung nghe thuộc hạ báo cáo.


"Thương vong: Không có."


"Ừm —— " Một tiếng ngâm không rõ hàm ý, âm cuối cao hơn, "Đọc tiếp đi —— "


"Boss, cảnh sát 10 phút nữa sẽ đến. Chúng ta có rút lui theo kế hoạch không?"


Người con gái chậm rãi đứng lên: "Cho ta một tờ ghi chép."


Lúc cảnh sát đến, viện bảo tàng to lớn nay đã trống rỗng. Vật phẩm quý giá cũng đã biến mất, bên cạnh chiếc máy phát nhạc có một tờ giấy, phía trên có một vết son xinh đẹp, cùng hai từ dùng son môi viết xuống:


【Fix it.】




————————————————




"A —— " Kojima suy nghĩ một chút, "Tôi không có muốn đi đâu hết." Vô cùng lễ phép đóng cửa xe, đưa tay vỗ vỗ đầu xe, "Anh có thể đi."


Tài xế: ". . ."


Mariko: ". . ."


Yuko: ". . ."


Tiểu quản lý: ". . ."


"A a a!" Kojima quay trở lại bên người tiểu quản lý, vẻ mặt nhiều chuyện, "Nói đi nói đi, cô có bạn gái chưa?"


Mariko quay đầu nói với Yuko: "Ít nhất chúng ta cũng cần một kế hoạch Z."


Hiển nhiên để cho Kojima đi thì như lấy bánh bao thịt chọi chó, không hề hiệu quả, đương nhiên trọng điểm của Mariko là không có hiệu quả, còn trọng điểm của Yuko là bánh bao thịt bị chó ăn! Đệt!


". . . không có." Tiểu quản lý ngơ ngác trả lời.


"Nga." Kojima hình như có suy nghĩ gật đầu, cười càng thêm nhiệt tình tiến đến trước mặt tiểu quản lý, "Vậy trước đây từng có hả?"


"Tiểu thư. . ." Tiểu quản lý rốt cục đã phản ứng lại, "Cô là ai?"


Hai người cầm đầu trong xe cố gắng tìm bất cứ thứ gì mình đang có.


Thật tốt quá thật tốt quá tiểu quản lý lùn không có trả lời! Nếu như nàng trả lời mặt mũi của các nàng coi như xong hết!


Mariko vội vã mở cửa xe: "Lẹ! Nhanh đem vợ nhà ngươi về đây, chị mài sắp chịu không nổi rồi."


Yuko luống cuống chui ra.




————————————————



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét