Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

[Fanfic][Edit] Năm tháng an tĩnh - Hoàn

Tựa: 愿平和安好,岁月静安 - Nguyện bình hòa an hảo, tuế nguyệt tĩnh an
Tựa Edit: Nguyện bình thản an khang, năm tháng an tĩnh
Tác giả: Beta君是优菜控
Thể loại: 5 năm sau ——
Couple: Kojiyuu (Kojima Haruna x Oshima Yuko)
Tình trạng Raw: Hoàn - Đoản văn.
Tình trạng Edit: Hoàn.
Translate: QT đại nhân, Google-sama
Editor: Thiên Thánh






Mừng chữ L-O-V-E
Cám ơn Apricot Hạnh Đào đã share raw.

Đã edit lại, thay đổi từ một chút, An = bình an, yên ổn; Tĩnh = Tĩnh lặng







Đoản văn



















"Khi nào chị đi?" Acchan đem chiếc mũ ca-rô đặt lên bàn, Haruna ở quầy hàng pha Mocha cho nàng, ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua lớp cửa thủy tinh chiếu rọi lên mặt nàng, cũng rọi vào đám hành lý trong góc tường.


Gian tiệm này nằm ngay góc cua trên phố, lớp sơn của bức tường đổ màu loang lổ toát ra vẻ thi vị cổ xưa. Dọc theo chân tường phía ngoài được bày đủ loại hoa tươi, cửa được treo một chiếc lồng đèn cũ nát, bên trong được trồng một loại thực vật, dây leo của nó rủ ra từ trong chiếc lồng đèn, nở những bông hoa màu trắng. Phía trên chiếc lồng đèn là một tấm biển hiệu bằng gỗ đã cũ, đây là một tiệm Cafe.


"Qua Trung Thu." Haruna mặc một chiếc áo liền váy màu trắng, bưng đến một ấm Cafe cùng hai chiếc tách, khom lưng rót, cởi xuống chiếc tạp dề đã ố vàng, ngồi đối diện Acchan, nhắm hờ mắt, hưởng thụ ấm áp của ánh mặt trời, "Mariko chờ chị."


"Em còn tưởng ít nhất cũng phải đến Giáng Sinh." Người con gái mặc chiếc áo gió bó thân màu đen cầm chiếc tách Cafe lên nhấp một ngụm, "Ngọt quá rồi."


"Này, chị còn chưa uống." Giọng điệu Haruna trở nên bất mãn, "Em ít nhất cũng nên lo lắng cho người khác đi."


Đột nhiên hai người không ai thèm nói nữa, nhìn sự yên tĩnh ngoài phố. Hôm nay là tết Trung Thu, lại là thời gian làm việc, ngoài đường không có người, chỉ có ánh mặt trời yên lặng chiếu rọi chiếc băng ghế nhỏ đối diện cửa hàng, năm tháng an tĩnh thật tốt.


"Chị thực sự không đợi sao? Nếu như chị vừa đi chị ấy liền đến, không hối hận?"


Đốt mặt với câu hỏi của Acchan, Haruna không trả lời ngay, ngừng một lát, lắc đầu. Ánh mặt trời dừng trước sườn mặt xinh đẹp của nàng, dụng tâm vẽ ra một độ cung hoàn mỹ.


"Đã 5 năm, từ khi tốt nghiệp khỏi AKB đã 5 năm rồi. Vẫn không có bất cứ tin tức gì, nói không chừng cậu ấy đã sớm rời khỏi cái vòng tròn này." Gương mặt của Haruna vẫn hướng ra ngoài, nhắm hờ mắt, biểu cảm trên gương mặt vẫn bình tĩnh như trước.


"Haruna vẫn còn quyến rũ a, rời khỏi giới nghệ sĩ, có đáng tiếc không?" Acchan cúi đầu dùng muỗng tinh tế khuấy những lớp bọt trắng, nghe âm thanh của thủy tinh va chạm vào đồ sứ phát ra một âm hưởng thanh thúy.


"Cái gì nên làm, ở AKB chị đã làm rồi." Haruna cũng rót cho mình một tách, vén tóc qua tai, lộ ra đôi tai dưới ánh mặt trời trông có vẻ hồng hào, vẫn như 5 năm trước. "Chị mặc đồ trắng, ở phía sau tiệm trồng đủ loại hoa, ở đây mở một quán Cafe đợi cậu ấy."


"Chị đã cố hết sức rồi. . ."


Acchan cũng không nói thêm nữa, ngoài cửa truyền đến tiếng xe Oto cắt đứt cuộc nói chuyện trong quán, một chiếc xe Ferrari đỏ đậu trước cửa, một dáng người nhỏ nhắn ngồi ngay tay lái, chiếc nơ con bướm lấp lánh ở dưới ánh mặt trời trông có vẻ chói mắt, "Acchan, đã đến giờ rồi."


"Kỳ thật nếu như trước lúc chị đi em còn cơ hội để đến, em sẽ nói về chuyện này với chị nhiều hơn." Người con gái đứng dậy, cầm lấy mũ, "Em lên máy bay, sẽ ngây người không ít."


"Sợ rằng không có lần sau. Chị không tiễn."


Acchan giơ tay đang cầm mũ vẫy vẫy với Haruna, đẩy cánh cửa thủy tinh ra. Haruna cách chiếc cửa bắt chuyện cùng Takahashi.


"Phải rồi còn có." Bóng dáng màu đen lại đi vào quán.


"Bây giờ em muốn dẫn chị theo à?"


"Em hỏi Miichan rồi." Acchan cười xấu xa, nhưng Haruna đang đứng trước bàn thu dọn Cafe nên không nhìn thấy, "Hỏi Miichan cái gì?"


"Chúc chị may mắn." Lần này nói vài câu xong, vài giây sau ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe, Ferrari lao nhanh đi như một con liệt mã.


"Này. . ."




——-——-——-——-——-——-—— 




"Em có khỏe không?" Đầu dây bên kia là một giọng nữ trầm, "Hôm nay là Trung Thu."


"Em khỏe, ngày mai lên máy bay." Haruna đã tắt đèn lớn, chỉ còn bật chiếc đèn bàn trên quầy hàng, xoa xoa thắt lưng ngồi cách quầy hàng một khoảng, tầm nhìn từ trong quán Cafe tốt lắm, có thể thấy ánh trăng, "Chị đang ở Nhật sao? Làm bà chủ quán Cafe ở Paris lâu như vậy làm em cũng quên mất múi giờ rồi." Haruna thấp giọng cười khổ.


"Ở đây đang là buổi chiều, múi giờ lệch 8 tiếng." Mariko chậm rãi nói, "Vậy, ông chủ quán đã quay về rồi à, bà chủ quán?"


Đầu dây bên kia im lặng một hồi, đáp: "Chưa."


"Nga, xin lỗi. . . chị rất tiếc."


"Không cần phải vậy, em cũng không hối tiếc gì. Điều nên làm cũng đã làm, kết quả thế nào thì tùy số phận." Trên phố xuất hiện hai người đi đường, một nam một nữ, dừng lại chiếc ghế dài đối diện quán ngồi xuống nghỉ ngơi, "Ban đầu là em đánh mất, hiện tại bù đắp, bù đắp không được, cũng không có mất mát gì."


"Không, có mất mát, em mất 5 năm, 5 năm thanh xuân của một người con gái." Vẫn như vậy, lăn tăn gợn sóng không chút đả động đến.


Haruna nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Có lẽ thực sự nhàn rỗi lâu lắm rồi, 5 năm, nàng không cảm thấy nó dài, hơn nữa 5 năm ở thị trấn nhỏ này, nàng từ từ học được cách làm một người con gái bình thường, làm những việc con gái 30 tuổi đầu phải làm. Ngây người vài năm nàng cảm thấy, cuộc sống như vậy thực sự không tệ, thiếu mất tình nhân đã trở nên chẳng còn đau khổ. Mỗi lần vắng khách, nàng ngồi cạnh cửa sổ, đắm chìm trong ánh dương quang, nhìn bầu trời xanh thẳm. Ấm áp của ánh dương quang chính là hơi ấm lòng nàng, màu sắc của bầu trời chính là màu sắc trong đôi mắt nàng.


Sau 5 năm nàng ngồi ngắm sự an tĩnh, bao bọc nàng, theo dõi nàng, năm tháng an tĩnh thật tốt.


"Em không cảm thấy tịch mịch sao?"


". . . Cái gì?"


"Em không cảm thấy tịch mịch sao, một mình ngẩn ngơ để thời gian trôi qua."


". . ."


Kỳ thật trước đây vẫn không có tịch mịch. Haruna một mình ở đây 5 năm, không thiếu người theo đuổi, nhưng bọn họ đều bị từ chối. Có lẽ khoảng cách sinh ra cái đẹp hay tiềm thức điểm tô cho ký ức, bọn họ đều không so được với người đó. Cái con người nhỏ nhắn vẫn loi nhoi ồn ào nói muốn vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh nàng, nụ cười của con người nhỏ nhắn đó có thể rực rỡ như ánh mặt trời.


Nhưng nửa năm gần đây có chút khác thường, đêm tối một mình, cuối cùng cũng cảm thấy căn phòng này to lớn quá, vắng vẻ quá. Lúc nàng một mình ngồi trước bàn, một mình nằm trên giường, trong lòng xuất hiện một khoảng không, khoảng không rất lớn, đến nỗi muốn tức tốc tìm một người khác lấp đầy nó. Quan trọng nhất, nàng phát hiện có đôi khi nàng tưởng tượng người kia có thể không phải là nàng, tùy tiện một người cũng được, bạn của nàng, hoặc người theo đuổi nàng.


Nàng không thể ngẩn ngơ một mình được nữa.


Nàng rất sợ.


Đây gọi là tịch mịch sao?




——-——-——-——-——-——-——




"Trung thu là ngày đoàn tụ a, chúc em may mắn."


"Ế? Chờ chút. . ."


Đầu dây bên kia đã không còn âm thanh.


Chúc may mắn? Tại sao hôm nay cả Mariko cũng nói mấy câu kỳ quái.


Cặp đôi đối diện quán Cafe vẫn còn ngồi trên chiếc ghế dài, vui vẻ cười đùa. Ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ đến 9 giờ.


Haruna đứng lên, chuẩn bị đóng cửa.


Lúc này, một bóng dáng mơ hồ nhỏ bé đứng trước cửa, mặc một chiếc áo khoác đậm màu, kèm theo chiếc mũ len hơi dày, chỉ lộ ra một nửa gương mặt thon gầy, dường như đang nhìn tấm bảng hiệu.


Haruna cảm thấy mình vẫn chưa mệt, vì vậy tiến đến vài bước, lộ ra nụ cười đã tập luyện mấy năm, "Muốn vào không?"


Người nọ quay đầu lại nhìn nàng, dường như bất ngờ, ngừng hồi lâu, "Vâng."


Giọng nữ hơi trầm khàn, Haruna cũng bất ngờ, âm thanh này cùng âm thanh trong trí nhớ của nàng giống nhau như đúc, nhưng mấy năm nay nghe những âm thanh tương tự cũng nhiều lắm, nàng không có làm ra phản ứng gì. Nàng còn nhớ rõ vài năm trước lần đầu nghe được âm thanh tương tự thì nàng tự cười nhạo bản thân.


Có đôi khi con người quá cố chấp làm một việc gì đó, sẽ quên mất dự định ban đầu của bản thân.


Có lẽ hy vọng quá xa vời, từ lúc mất đi tin tức của nàng, Haruna không nhất thiết phải chờ đợi nàng, nội dung cuộc sống của nàng dần dần thay đổi thành mở một quán Cafe, chỉ có những ngày đặc biệt mới có thể nhớ đến nàng, nhớ đến mục đính của chính mình ở nơi này, mặc dù mục đích đó, bị năm tháng gột rửa đã trở nên mờ nhạt. Nàng không biết được nếu như nàng xuất hiện mình có thể nhận ra hay không, vì gương mặt nàng trong trí nhớ của nàng cũng đã trở nên mờ nhạt.


Nhưng. . . có lẽ giọng nói này rất giống.


"Quý cô muốn gọi gì?"


"Cafe đi." Người con gái đó ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, ánh trăng rọi vào nửa bên mặt nàng, "Tôi. . . một chút nữa sẽ lên máy bay đi New York."


"Đi New York à." Haruna đi đến quầy, đã trễ như vậy, vội vã về nhà sao, "Quý cô từ đâu đến?"


"Nhật Bản. . ."


"Nhật Bản? Ở đấy không phải có máy bay tốc hành đi New York sao? Sao lại đến thị trấn nhỏ này để bắt tàu hỏa? Lén đến gặp người yêu sao." Haruna mỉm cười bưng tách Cafe đến cho người con gái ấy, trên người nàng có một mùi vị nhàn nhạt, Haruna cố gắng nhớ xem mình có ấn tượng với mùi hương này không.


"Người. . . không phải. . ." Người con gái nhìn qua trông còn rất trẻ, đối mặt với lời trêu ghẹo này dường như hơi luống cuống, "Là bạn. . . bạn tôi nói thị trấn này rất đẹp. . . cho nên tôi đến xem."


"Vậy à." Haruna đưa lưng về phía nàng.


"Cô. . . sắp đi à?" Người con gái nhìn thấy mớ hành lý ở góc tường.


"Phải, ngày mai tôi đi, đến Nhật Bản."


"Tại sao vậy?"


"Tôi đến đây là vì chờ một người, nhưng người đó 5 năm nay vẫn chưa xuất hiện." Haruna quay mặt lại, nghiêng người dựa vào quầy hàng, dọn dẹp máy xay Cafe vừa đem ra. Tuy không thể tâm sự cùng một người xa lạ, nhưng chẳng biết tại sao, có lẽ là do cuộc gọi của Mariko, nàng đột nhiên vô cùng nhớ những câu chuyện đã từng nói với người kia, nên nàng mới cùng người có giọng nói gần giống nàng, tâm sự một chút.


Không sao, dù gì mai cũng đi rồi.


"Cô rất. . . yêu người đó?" Người con gái đột nhiên hỏi.


"Ừ. . . yêu, rất yêu, lâu rất lâu rất lâu trước kia đã yêu. Thế nhưng về sau chúng tôi chia tay. Người ấy nói sẽ đến đón tôi về, thế nên tôi đợi."


"Vậy. . . tại sao lại không đợi nữa? Là hết yêu người ấy, hay là có —— "


"Không." Haruna cắt lời, "Cô biết không? Yêu một người rất mệt mỏi. Cho dù người ấy bây giờ đang ở trước mắt tôi, tôi cũng không biết nên đối mặt với người đó như thế nào." 5 năm rồi, không một tin tức gì.


Quán, đột nhiên yên tĩnh.




——-——-——-——-——-——-——




"Được rồi." Haruna đánh vỡ sự yên tĩnh này, "Ăn gì không?"


"Được rồi, cám ơn." Người con gái nói, "Còn chưa nói hết mà. Chuyện của hai người."


"Xém quên." Haruna cười, "Chúng tôi chia tay, do lỗi của tôi. Có lẽ cô không tin, tôi của trước đây rất khác với hiện tại, trước đây thậm chí cả nói cũng rất ít."


"Tôi tin." Giọng điệu của người con gái đột nhiên trở nên kiên định.


"Nói chung, tôi ở đây đợi người ấy 5 năm là để bù đắp. Bây giờ đã đủ 5 năm rồi." Haruna đã rửa xong máy xay Cafe, lại đặt nó về vị trí ban đầu, "Ở Trung Quốc có câu, 'Hỏi thế gian tình là gì, lại khiến người sống chết vì nó', nhưng," Khóe miệng giương lên một nụ cười khổ, dưới ánh trăng trông thấy rất rõ, "5 năm rồi, vẫn không có tin tức gì, tôi thử mọi cách để tìm nàng, thế nhưng lại không tìm được. Thời gian rất tàn nhẫn, nếu chúng tôi đã bỏ lỡ, tôi sẽ không tiếp tục ở lại đây nữa. Ở lại đây chỉ để sửa chữa lỗi lầm, cho dù không thành công cũng sẽ không có gì tiếc nuối."


Người con gái đột nhiên quay đầu lại, nhìn bóng lưng của nàng cô đơn dưới ánh đèn vàng, "Cô rất tịch mịch."


"Phải. . ." Haruna không quay đầu lại, loay hoay dụng cụ trong tay, "Có một người lúc nào cũng nói vậy. Bạn của tôi nói, lấy 5 năm làm đơn vị để đo sinh mệnh của một người con gái, tôi một mình ở đây 5 năm, có lẽ thực sự rất tịch mịch." Đem tách Cafe đến bên bàn của người nọ, "Không ngại để tôi ngồi đây chứ?"


"Không. . . không ngại."


"Tịch mịch rồi, cho nên không đợi nữa." Haruna chống cằm, nhìn đôi nam nữ ở phía đối diện, dưới ánh trăng tình tứ trò chuyện, "Tôi về Nhật tìm một người bạn, qua vài năm, có thể sẽ lấy nàng."


*Cạch* một tiếng, tách Cafe trong tay người con gái rớt xuống đất, "Lấy nàng?"


"Cô kích động gì a." Haruna quay sang nhìn nàng, nhịn không được bật cười, hành động của nàng rất giống nàng, rất. . . đáng yêu. "Không lấy nàng, cũng sẽ lấy người khác. Tôi đã 30 rồi, tôi nghĩ bọn họ rất giống nhau." Nàng đưa tay chỉ đôi nam nữ phía đối diện, vẻ mặt ước ao xen lẫn cô đơn, "Tôi muốn có một người an ủi tôi, tôi muốn mỗi năm tết đến đều có người bên cạnh tôi. . . chỉ là tôi ghét, một mình." Sợ, một mình.


"Thế nhưng rất lâu rất lâu trước đây tôi đã tự mình hủy đi cơ hội đó." Từ buổi tối hôm tốt nghiệp khỏi AKB, từ buổi tối tụ hội cùng các thành viên, từ buổi tối Yuko đưa nàng về nhà, từ buổi tối Yuko lấy ra một chiếc nhẫn không quý, nhưng lại tinh xảo trong túi của mình.


【NyanNyan xinh đẹp như vậy, lỡ như tốt nghiệp rồi, bị người khác gạt mất thì làm sao bây giờ~ 】Dáng người nhỏ nhắn, con ngươi màu nâu dưới ánh đèn đường có hơi u ám chợt hiện rồi chợt tắt. Yuko nói sau khi tốt nghiệp muốn trở thành một nữ diễn viên có thể đại diện Nhật Bản mà, muốn trở thành một diễn viên đệ nhất thì người bên cạnh không nên là một người con gái. . .


【Xin lỗi. . .】


【Không sao. Chờ tớ 5 năm. . . chờ tớ nắm được giải thưởng có thể đại diện Nhật Bản, tớ sẽ quay lại đón NyanNyan.】Quay lại trao nhẫn vào ngón tay cậu.


Chẳng biết tại sao, vốn còn tưởng đã qua nhiều năm như vậy ký ức đã sớm chết, những lời này vọt ra khỏi miệng, ngày tháng an tĩnh tốt đẹp lại hiện lên trước mắt. Vốn còn cho rằng tâm đã sớm chay sần, những lời này vọt ra khỏi miệng, lại nghĩ đến bản thân tự tay buông bỏ, trơ mắt nhìn cơ hội vuột mất, dù nó vốn có thể thay đổi số phận của nàng và nàng.


Nơi sâu thẳm trong cơ thể, nơi còn sâu hơn cả trái tim, nó đau âm ỉ.


"A, xin lỗi." Haruna cảm thấy mình vừa chìm vào mớ ký ức xa xưa, người con gái đang yên tĩnh mà chờ.


"Không sao." Khóe miệng giương lên một nụ cười, như nàng đã từng quen biết.




——-——-——-——-——-——-——-——




Nàng cúi người nhặt chiếc tách, nàng nhìn thấy dưới chiếc áo khoác che không đến chân là một đôi giày lông thú. Noel năm ấy, là nàng tự tay tặng cho nàng.


Haruna giật mình, đôi giày lông thú trông quen mắt như vậy, đến mỗi một nếp nhăn.


Đột nhiên im lặng cười, cười bản thân ấu trĩ, trên thế giới người mang giày lông thú cũng không phải chỉ mỗi nàng.


Thế nhưng. . . từ trong ký ức, quay lại quá khứ khi các nàng còn ở AKB, quay lại quá khứ khi các nàng mỗi ngày đều gặp nhau, quay lại quá khứ khi các nàng mỗi tối đều cùng nhau lái xe ra biển, quay lại quá khứ khi năm tháng an tĩnh thật tốt.


Không chỉ mỗi nếp nhăn, cách thức của đôi giày cũng tương tự, cả vị trí đặt chân.


Những chi tiết cùng nhau tạo ra một cảm giác như đã từng quen biết.


Lỡ đâu, có thể nào.


Ấu trí một lần nữa đi, làm người con gái độc thân cuối cùng một lần nữa.


Vì vậy Kojima Haruna giống như một thiếu nữ 10 tuổi mới biết yêu, cố gắng khống chế nhịp tim đang đập loạn, nhặt chiếc tách lên.


"Sao. . . sao vậy?"


"Không. . . không có gì." Haruna lấy lại tinh thần, cảm giác lồng ngực căng đầy và cái gì đó muốn vỡ òa ra, thứ đó không giống như tưởng tượng của nàng, nàng cho rằng mình đợi được nàng, sẽ ngây ngô khóc lớn, cười to, nhảy cẩng lên nhào đến phía nàng.


Thế nhưng tại sao. . . lại bình tĩnh như thế.


Người con gái đột nhiên lên tiếng, "Lấy người khác. . . cân nhắc một chút, lấy tôi. . . lấy tôi, được không?" Giọng nói của nàng nghe có vẻ khẩn trương và rối rắm, nhưng âm lượng lại đề cao.


"Ôi, quý cô đùa hay là thật, chúng ta đều là con gái nha." Cầm chiếc tách đi đến quầy hàng, đưa lưng về phía nàng. Haruna nghĩ, cố ý đề cao âm điệu, cố nén tiếng mình cười, "Chúng ta không biết nhau phải không? Cho nên tôi lấy ai, cũng không thể lấy quý cô."


Sau đó tiếng động mãnh liệt từ chiếc bàn bị xê dịch và âm thanh ma xát của quần áo.


"NyanNyan. . ."


Nàng rốt cục cũng cảm thấy mỹ mãn mà xoay người về, lộ ra nụ cười đã chuẩn bị được 5 năm.


Ngay lúc trông thấy nàng lấy chiếc nhẫn ra lần thứ 2, nháy mắt, nàng mỉm cười rơi lệ.


Năm tháng an tĩnh thật tốt.


Hoàn




————————————————————————————————————————————————————————————





Tác giả: Cuối cùng cũng xong, ây ya, đã trễ thế này = = Cái này coi như là kết cục tôi muốn đi, Kojiyuu cố gắng lên~



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét