Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

[Fanfic][Edit] Sóc chuột-kun - Chương 2










Chương 2

















Maeda: NyanNyan sẽ làm gì?


Yuko: Làm cơm.


Maeda: Lúc các người làm việc cô ấy làm gì?


Yuko: Làm cơm.


Maeda: Không có gì khác?


Yuko: Chắc thêm phiền phức?


Maeda: Thôi quên đi.




——————————————————




Sở thích của Kojima Haruna là làm cơm, sở trường đặc biệt là làm cơm, công việc mỗi ngày cũng là làm cơm. Đây là thói quen Oshima Yuko tạo ra, nàng cảm thấy Kojima mỗi ngày đừng nên làm cái gì hết mỗi ngày ăn rồi chờ chết thôi, làm cơm đã rất là khổ cực rồi.


"Đúng không Mariko?" Nàng cầm tay Kojima, đang giúp công chúa đại nhân sơn móng tay.


Mariko đeo tai nghe nghe nhạc, nằm chéo quẩy xem tạp chí. Nói chuyện với mấy người đang yêu hay si mê mờ mắt thực sự rất lãng phí sức, nàng chọn không quan tâm.


A, chờ chút. Oshima dạng này, rốt cuộc là đang yêu hay si mê mờ mắt, đó là một vấn đề đáng để suy xét.


Kỳ thực vấn đề đáng để suy xét có rất nhiều, ví dụ như cái cô Maeda ngồi bên trái mang kính xem báo rốt cuộc suy tính gì, ví dụ như Kojima rốt cuộc là ai. Kojima rốt cuộc là ai, đến nay các nàng cũng không biết.


"Tớ từ trên trời rơi xuống." Có hôm Kojima nói với Yuko như thế.


"Cục cưng à —— " Hai mắt Yuko phát sáng cầm tay Kojima, nụ cười ngây ngốc khiến Mariko không có cách nào nhìn thẳng, "Tớ biết cậu nhất định không giống người bình thường mà."


Lúc đó Mariko chỉ muốn tìm cục gì đập cái đầu lợn ngu ngốc mê gái của nàng, tìm tới tìm lui chỉ tìm được một cái cốc thủy tinh, thuận tay chọi luôn.


Thực tế thì, làm một phần tử phạm tội —— xác thực là phần tử phạm tội, giữ một người không rõ lai lịch bên cạnh như đem nửa cái mạng mình giao ra. Oshima nói nàng tin Kojima, giống như nàng tin Mariko.


Mariko thường hay cảm thấy Oshima vô cùng ngu ngốc, chỉ lâu lâu mới ngốc đáng yêu. Nàng từng theo dõi Kojima, phát hiện khí trên người Kojima Haruna vô cùng mơ hồ, gần như bằng không. Mariko yên tâm liệt nàng vô loại ngốc nghếch vô hại, để mặc nàng trở thành đồng loại.




——————————————————




"Các người sao còn không ra ngoài trộm cái gì đi?" Maeda buông tờ báo, mở miệng hỏi Mariko.


"Viện trưng bày ở Tokyo chúng tôi đều xem xong rồi, không có gì đẹp." Kojima trả lời nàng.


Mariko ôm trán, sau đó nháy mắt cười tươi như hoa: "Phải, chúng tôi mua vé đi vào."


Kojima quay đầu lại hỏi Yuko: "Chúng ta có mua vé hả?"


Yuko ôm cái đầu lợn tâm trí từ nơi xa bay vèo về, gật đầu: "Có mua."


"Nga." Kojima bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, cầm lấy cánh tay Yuko bắt đầu lắc, "Yuuchan Yuuchan~ nghe nói viện bảo tàng Tokyo gần đây được đem đến một sợi dây chuyền ngọc bích rất đẹp, tớ muốn tớ muốn~ "


Nàng nói nàng muốn.


Phản ứng đầu tiên của Mariko là đi chắn tai làm bộ không nghe thấy, tự mình dối mình rằng nàng không quản. Phản ứng đầu tiên của Yuko là hít sâu một hơi rồi nhìn cô cảnh bộ bên cạnh, sau đó cười như một đóa hoa hướng dương nở rộ, nói với Kojima: "Được~ "


Mariko dùng sức nhét tay vào tai.




——————————————————




Nguyệt hắc phong cao dạ, chính là lúc để ra tay. (Trời tối không trăng chỉ có gió)


Ba bóng đen xuất hiện ở viện bảo tàng Tokyo, trong đó có một tên đang ghé tai vào cánh cửa, xoay vặn chốt mật mã trên đó.


"Oa, cảnh sát đại nhân, tư thế của ngài không tệ nha." Yuko vô cùng tán thưởng, vỗ tay khen tặng.


Kojima cũng bắt chước: "Acchan tư thế thật đẹp!"


Maeda dựng thẳng ngón trỏ: "Xuỵt —— "


Một lát sau: "Mở rồi."


Mariko ngồi bên trong xe cách chỗ này nửa con đường, xuyên qua ống kính giám sát nhìn ba người càng xem càng tức cười. Một cảnh sát phụ trách mở két, cùng một tên đạo chích chỉ lo tình chàng ý thiếp với người trong lòng, và một. . . người ngoài hành tinh cái gì cũng không biết làm chỉ biết quấy rối.


Nga, được rồi, hôm nay nàng không có quấy rối, thật ngoan.


"Tôi kiến nghị với quản lý của viện bảo tàng đi đổi khóa, nàng luôn không nghe tôi. Cô xem đi."


Đạo chích rất hiểu ý cùng gật đầu.


Mariko ấn mở bộ đàm, uống một ngụm Cafe: "Hệ thống cảnh báo bên trong ta đã tắt rồi, chỉ còn cái tia hồng ngoại cảnh sát trang bị. Nó không liên kết với hệ thống vi tính, ta không tắt được. Yuko, cưng đi qua được chứ."


"Đương nhiên~ "


"Ừ, lùn thật có lợi."


"Đáng ghét!"


"A~ " Kojima hô to một tiếng, "Tớ thấy rồi!"


Yuko đang thay đồ chuẩn bị, nghe thế liền ừ một tiếng: "Thấy cái gì?"


Sau đó nàng thấy công chúa đại nhân không nhìn thấy tia hồng ngoại đang ở khắp phòng, vô cùng vui vẻ chạy về phía chiếc tủ đựng sợi dây chuyền ngọc bích.




——————————————————




Lễ phục đen, làn váy lướt qua thảm đỏ, tia hồng ngoại hai bên tường phát ra ánh sáng chiếu lên người nàng, một tia chạm đến những tia hồng ngoại khác cũng tập trung chiếu lên người nàng. Chuông báo động reo vang, âm thanh xé rách sự tĩnh lặng, thiếu chút nữa át mất tiếng súng trong phòng.


"Boss." Hơn mười một hắc y nhân quỳ rạp xuống, súng tự động buông trên mặt đất, họng súng vẫn còn bốc khói.


Người con gái không chút hoang mang ngạo nghễ bước đến giữa phòng, mang đôi bao tay màu đen chậm rãi lướt qua chiếc tủ triển lãm, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt kính, cách cách cách, cách cách, cách. =))


"Không có gì." Người con gái đi xuống bậc thang, "Các ngươi cứ chọn thứ mình thích đem đi đi."


Giày cao gót cẩn thận tránh vết máu trên thảm, bước về phía ánh sáng mù mờ phía cửa.




——————————————————




Làn váy đen rũ trên mặt đất, cởi mặc, cởi mặc, lễ phục dạ hội biến thành một cái quần dài bình thường màu trắng, Kojima bĩu môi, trông rất là không vui: "Nhìn không có đẹp như trong hình, tớ không thích."


"Ừ thì. . . quảng cáo mà. . ." Yuko cười gượng nghe chuông báo động kêu vang gian phòng, quay đầu lại phát hiện cô cảnh bộ đã chuồn mất từ lúc nào.


"Cái *beep*!" Yuko tiến đến bắt lấy cổ tay Kojima, "Mariko! Báo cáo tình huống!"


"Hành lang bên trái có 3 tên, bên phải 1 tên. Nhưng nếu ngươi chậm một chút nữa thì có 1, 2, 3 4 5 6 7 8 9. . . "


"Cô tình nhân của chị đâu?" Yuko mang theo Kojima chạy qua hành lang bên phải, gặp phải một tên cảnh vệ, đang chuẩn bị rút súng điện bên hông. Yuko một cước đạp hắn té xuống, tên cảnh vệ mất trọng điểm, chậm chạp ngã xuống.


"Cưng vẫn còn lợi hại như vậy a." Mariko không chút hoang mang, "Quả nhiên lùn thật có —— "


"Im miệng! Cô tình nhân của chị đâu? Nếu như cô ta báo cảnh sát từ trước —— "


"Không có." Maeda ăn khoai tây chiên, ung dung nói với nàng qua micro, "Tôi ở chỗ Mariko. Chị ấy hỏi tôi lúc nào có thể ra biển hẹn hò. Này, tôi cảm thấy lúc cô ăn trộm não to ra được chút đó."


Bỗng nhiên Yuko đứng lại, đối mặt với cái camera giám sát, hung hăng giơ ngón giữa.


Maeda cúi đầu xé gói khoai tây khác.




——————————————————




Tác giả: Có người nói NyanNyan mới là Boss bự, sao lại thế được.
Nàng là người ngoài hành tinh *Mặt nghiêm túc*



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét