Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi đếm Chương 32


Hôm qua post nhầm 3 chap Thật ra muốn khoe cảnh cưỡng hôn của Taka
Nên hôm nay 1 chap thôi :v lười tí







☆ Đệ tam thập nhị chương















"Maeda, ngươi muốn gì! Nói gì thì nói chúng ta cũng là khách hàng, ngươi làm như vậy có ý gì?!" Xà tinh ồn ào, thỏ yêu cũng hát đệm theo: "Phải a, chúng ta cũng không có làm gì nàng, ngươi phát hỏa cái gì a!!"


"Cút hết cho ta!!" Acchan xanh mặt, giận dữ hét lên.


"Thái độ của ngươi. . ." Xà tinh cùng thỏ tinh đang muốn nổi giận, đúng lúc Haruna cùng Mayuyu quay lại cửa hàng lập tức tiến đến ngăn cản các nàng.


"Thật ngại quá, hai vị khách nhân, điếm trưởng của chúng ta hôm nay tâm tình không tốt, mà tâm tình nàng không tốt thường đại khai sát giới a. Ừ thì. . . thành thật mà nói, muốn tẩy rửa hết vết máu với đậu hũ của các ngươi phún ra rất phiền phức, ta van hai vị, lẹ lẹ rời khỏi đây đi a?" Trên mặt Haruna cười đến lễ phép cùng vô hại, trên người lại bốc lên hàn khí.


Mayuyu triệu thức thần tiểu dậu của nàng, nhẹ giọng cười nhạt: "Kojima-san, để các nàng nếm thử Băng hỏa lưỡng trùng thiên nha?"


"Hả? Chủ kiến không tồi nga~ " Ánh mắt Haruna sáng lên, gật đầu, hàng trăm khối băng xuất hiện trên không trung, mũi nhọn chỉa vào xà tinh cùng thỏ tinh. Còn Tiểu dậu thì phun ra liệt hỏa dưới đất, xà tinh cùng thỏ tinh bị buộc phải nhảy cẩng lên trốn, bộ dáng rất chật vật.


"Ô a. . ." Tiếng kêu thảm thiết xa dần, trong cửa hàng một lần nữa khôi phục lại yên tĩnh.


Đưa Takamina về phòng, Acchan ngồi trên giường nhìn gương mặt trắng bệch của Takamina, vẻ mặt nghiêm túc, chẳng biết đang nghĩ gì.


"A. . ." Mở mắt ra, Takamina đau đớn cúi đầu rên thành tiếng, đầu từng trận từng trận choáng váng.


"Tỉnh?" Acchan diện vô biểu tình, "Giải thích chuyện vừa rồi cho ta."


Ôm đầu, ngồi dậy, Takamina khó hiểu nhìn Acchan.


Giải thích. . . giải thích cái gì? Chờ chút, nàng nhớ rồi, vừa rồi. . . nàng bị khách hàng cưỡng hôn. . . Takamina cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, vô thức mím môi. "Vừa rồi. . ." Sắp xếp lại đầu óc hỗn loạn, Takamina thấp giọng lên tiếng: "Hai người kia là khách hàng gần đây thường hay đến cửa hàng mua đồ, các nàng. . . các nàng hình như rất thích trêu chọc ta. . ."


"Ngươi quen các nàng?" Acchan nhướn mày, tức giận.


"Không, không quen a. . ." Takamina cúi đầu, chẳng hiểu vì sao lại đỏ mặt.


"Không quen thì tại sao ngươi lại khẩn trương? Còn nói ấp a ấp úng? Không quen, không quen mà ngươi lại để các nàng ôm ngươi hôn ngươi?!" Mỗi câu mỗi chữ nói ra, Acchan âm thầm siết chặt nắm tay, trong lồng ngực ứ khí. Đỏ mặt!? Lại còn đỏ mặt! Đây là làm sao a!?


"Ta. . . ta bị ép buộc. . ." Takamina đâm đâm ngón tay, vẻ mặt vô tội.


"Hay cho ép buộc!" Acchan giận dữ, cười giễu, "Với sức mạnh của ngươi hoàn toàn có thể tránh tất cả, không phải sao?"


"Atsuko, ngươi đang nói gì vậy? Cái gì sức mạnh, ta không hiểu. . ." Takamina khó hiểu nhìn Acchan, trừng lớn hai mắt tràn đầy mờ mịt.


"Ngươi không hiểu?" Acchan hừ lạnh, đột nhiên đề cao âm lượng, "Phải, ngươi căn bản cái gì cũng không biết, cha mẹ ngươi là ai? Ngươi từ đâu đến? Ngươi rốt cuộc là ai? Những thứ này ngươi biết không? Biết không?!"


"Ta không biết!" Âm thanh của Takamina cắt đứt lời của Acchan, "Ta thực sự không hiểu ngươi đang nói gì, có phải ta làm chuyện gì khiến ngươi không thích không, ta có thể sửa a!"


Làm sao vậy? Đây rốt cuộc là sao vậy?! Atsuko biết rõ nàng là cô nhi, tại sao lại nói những lời đả kích này a!! Nàng khiến Atsuko tức giận phải không? Nàng. . . nàng có thể sửa a!


Acchan lắc đầu, gương mặt mang theo một tia châm biếm, lẩm bẩm: "Phải. . . ngươi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không. . ." Thở dài một tiếng, Acchan xoay người, đứng thẳng dậy: "Ngươi đi đi, tạm thời đừng xuất hiện trước mặt ta, ta cần yên tĩnh một mình."


"Atsuko. . ." Takamina đứng dậy, cố gắng giải thích, mở miệng ra lại đóng lại, cuối cùng cái gì cũng không nói.


"Đi ra ngoài." Acchan lạnh giọng, ngón tay chỉ ra cửa phòng.


"Bảo trọng." Takamina đeo cái balô cực bự của nàng lên lưng, yên lặng khép lại cửa phòng.


"Ta đang làm gì đây. . . thật ngu ngốc." Acchan ôm miệng, nháy mắt như là bị rút cạn khí lực, ngã ngồi lên mặt đất.


Takamina từ trong phòng đi ra, Mayuyu cùng Haruna thấy nàng, vẻ mặt nghi hoặc: "Takahashi-chan, ngươi không sao chứ, sắc mặt rất kém a. . ."


"Ta không sao. . . mai mốt sợ rằng không có biện pháp trông tiệm rồi, việc của cửa hàng ta nhờ các ngươi. . ." Lắc đầu, Takamina hướng hai người cúc cung.


"Takamina, ngươi muốn đi ra ngoài hả?" Nhìn chiếc balô sau lưng Takamina, Haruna hiếu kỳ lên tiếng.


"Chắc vậy, ta bị điếm trưởng đuổi ra ngoài." Cười khổ hướng hai nàng vẫy tay, Takamina vội chạy ra khỏi cửa hàng.


"Chờ chút! Cái. . ." Kinh ngạc nhìn Mayuyu, Mayuyu cũng nhìn nàng, Haruna như đột nhiên nhớ đến cái gì, rượt theo ra trước cửa tiệm.


"Hộc hộc!" Thanh âm rơi xuống nước cùng tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, Haruna ôm mặt, bất đắc dĩ lên tiếng: "Chậm một chút. . . lúc này ở ngoài cửa hàng đang là hồ nước a. . ."


Đêm nay nhất định lại ngủ ở công viên a. . . ngồi trên chiếc ghế dài ở công viên, Takamina cố sức vắt khô chiếc áo khoác, vẻ mặt đau khổ.


Dùng balô gối đầu, Takamina thở dài một hơi, nằm xuống, móc sợi dây chuyền màu hồng nhạt trên cổ ra. (Acchan cho, ở chương 11)


Lắc lắc sợi dây chuyền, Takamina nhẹ giọng đọc: "Chủ nhân chủ nhân ta muốn về nhà. . ."


Dây chuyền ở dưới ánh trăng phản xạ lại ánh sáng nhàn nhạt, qua hơn mười phút, không có chuyện gì xảy ra.


"Ha ha, quả nhiên là gạt người a. . ." Takamina nhắm mắt, đem sợi dây chuyền bỏ vào trong áo, cuộn người lại. Sau khi nàng ngủ say, sợi dây chuyền đột nhiên phát ra nhu quang, hào quang càng ngày càng sáng, bao lấy toàn cơ thể nàng.


Được sợi dây chuyền bảo vệ, trong lúc ngủ mơ Takamina thư thái giãn chân mày, nhàn nhạt cười. . .


Một giáo đường trong thành phố, đèn đuốc sáng trưng, đại điện vắng vẻ, một lão nhân tóc bạc mặc trường bào đỏ thẫm đứng đấy.


"Đại giáo chủ, phía tây xuất hiện năng lượng chấn động không bình thường, ngài xem chúng ta có nên kiểm tra. . ." Một đàn ông trung niên tóc nâu mặc giáo bào màu đỏ xuất hiện phía sau lão nhân, vẻ mặt vô cùng cung kính.


"Đi đi. Không nên hành động thiếu suy nghĩ, thăm dò tình huống rồi mới quyết định." Lão nhân mở mắt, con ngươi xanh thẫm hiện lên một tia tinh(Tinh thông) quang.


"Vâng." Người đàn ông trung niên nhận mệnh lui ra, lão nhân hướng mặt nhìn thánh giá, thì thì: "Thánh Nữ đại nhân bướng bỉnh ơi, ngài rốt cuộc đã đi đâu. . ."


Sáng sớm hôm sau, bị ánh mặt trời làm cho tỉnh lại, Takamina xoa mắt ngồi dậy, thỏa mãn mà duỗi thẳng người. Ngủ một đên ở công viên thế mà lại ngủ ngon lành, xương sống không chỉ không đau mà cũng không bị cảm lạnh, tinh thần ngược lại còn khỏe khoắn, thần thanh khí sảng(Tinh thần sảng khoái - dễ chịu). Như cảm thấy được cái gì, Takamina móc sợi dây chuyền ra, nắm nó trong bàn tay, ngây ngốc cười.


Trên gò đất nhỏ xa xa, quần áo nhẹ bay, người đàn ông trung niên mặc giáo bào màu đỏ nhìn thấy tất cả. Người đàn ông này là một trong những hồng y giáo chủ, Tây Đa Mỗ.


"Người ngày nói chính là người này sao?" Đứng phía sau Tây Đa Mỗ là một người tóc vàng, trẻ tuổi hơn, hắn là một hồng y giáo chủ vừa được bổ nhiệm, tên là Carlos.


"Ừm. . ." Tây Đa Mỗ lên tiếng, ánh mắt chăm chú tập trung nhìn bóng đáng của Takamina.


"Cảm giác người này rất bình thường a. . ." Carlos nhỏ giọng nói, trong lòng thầm khinh thường: "Nhưng vẻ mặt lại cười như mê gái. . ."


"Không sai, nàng rất bình thường, thế nhưng vật trong tay nàng không bình thường." Tây Đa Mỗ hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói.


"Hả?" Carlos hiển nhiên không tin.


"Món đồ đó do ma lực kết tinh, do người có ma lực rất cao trong Ma tộc, tự sử dụng máu của mình làm dẫn, đem ma lực rót vào thượng đảng ma tinh thạch chế tạo thành." Hời hợt nói, từ miệng Tây Đa Mỗ nói ra tin tức khiến người khác kinh sợ, toàn thân Carlos đổ đầy mồ hôi lạnh.


"Người đó. . . làm sao có nó?" Ma tộc cấp cao?! Việc này không có thể nói giỡn a! Carlos kinh nghi bất định(Ngạc nhiên - không chắc) nhìn Takamina, giọng nói có chút run rẩy.


"Nói nàng nhặt được, ngươi tin sao?" Vẻ mặt Tây Đa Mỗ nghiêm túc.


"Không." Carlos giật giật khóe miệng.


"Ta cũng không tin, đi, đến đó hỏi nàng, không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn." Tây Đa Mỗ nhếch khóe miệng, cười thành tiếng.




5 nhận xét:

  1. bắt buộc chứ k phải là bắt buột nha

    hôm nay có 1 chap , hichic, buồn quá nha =_= , dù sao cũng cảm ơn bé nhiều

    Trả lờiXóa
  2. Taka là thánh nữ sao, vậy có cần suốt đời ko lấy chồng ko=))

    Trả lờiXóa