Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 35









☆ Đệ tam thập ngũ chương















"Dừng tay!" Một âm thanh hồn hậu như tiếng chuông đập vào màn nhĩ, một luồng khí lưu mạnh mẽ đánh về phía ma trảo đang trói buộc Tây Đa Mỗ, Acchan không khỏi cau mày, vung tay lên, ma trảo nháy mắt biến mất trong không khí, không còn vết tích. Luồng khí lưu thay đổi phương hướng, kéo tới Acchan. Acchan hừ lạnh một tiếng, nghiêng nhẹ người, luồng khí xẹt qua tai, thổi bay mái tóc đen của nàng lên.


Mất đi trói buộc Tây Đa Mỗ rơi từ trên không trung xuống, được một đôi tay già nua nâng lấy, an toàn rơi xuống đất.


"Đại giáo chủ. . ." Tây Đa Mỗ yếu ớt mở mắt ra, xuất hiện trong tầm mắt hắn chính là lão nhân tóc bạc mặc giáo bào đỏ thẩm, đầu đội Tam Trọng Quan(三重冠 một loại nón). Đại giáo chủ vỗ nhẹ lưng hắn, trên mặt nở nụ cười bác ái, con ngươi màu xanh thẳm trong mắt như một mảng băng lạnh. Nhặt Chìa khóa của Thánh Peter, Đại giáo chủ đem Tây Đa Mỗ giao cho Carlos trông chừng, chậm rãi ngẩng đầu, hướng Acchan oang oang nói: "Người thanh niên, không cần xuống tay nặng như thế chứ."


"Ha ha. . . hắn muốn xuống địa ngục tham quan, ta đương nhiên thành toàn cho hắn rồi." Acchan cười khẽ, bay xuống đất, vững vàng chắn trước mặt Maachan và các nàng.


"Carlos, các ngươi lui ra." Đại giáo chủ hướng phía sau phất tay, ngừng cười.


"Nhưng. . . Vâng, Đại giáo chủ." Carlos lo lắng mà quét mắt về phía những người đối diện, đỡ Tây Đa Mỗ xụi lơ, lên tiếng trả lời rồi rời đi.


"Sao nào, ông chú ngài muốn nếm thử cảm giác đứng trước vực thẫm sao?" Acchan cười, nhưng trong mắt không hề có tiếu ý.


"Người thanh niên, đây là chuyện nội bộ của Tòa Thánh, ngươi tội gì phải xen vào." Đại giáo chủ thở dài một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Maachan đang gục đầu phía sau lưng Acchan.


"Các nàng là người vô cùng quan trọng, sự tồn tại của các nàng như người nhà của ta, ngài nói xem chuyện này ta cho nên quản hay không?" Acchan tiến lên một bước, chắn ánh mắt của Đại giáo chủ.


"Vậy à. . . Oku Manami, người này nói có thật là vậy?" Đại giáo chủ lùi một bước, ánh mắt vẫn tập trung nhìn chăm chăm Maachan.


"Đại giáo chủ. . . xin lỗi, ta. . ." Maachan mím môi, bàn tay phải được Mariko nắm chặt, nàng liền ngừng run rẩy.


"Ngươi biết làm như vậy có nghĩa là gì không?" Đại giáo chủ nheo mắt, cái nắm tay của hai người khiến mặt hắn biến sắc.


"Ta. . . không hối hận!" Maachang mạnh ngẩng đầu, sự kiên định trong mắt nàng, Đại giáo chủ chỉ thấy thần kinh mình nháy mắt sụp đổ hết.


"Xem ra ngươi đã không còn thích hợp để làm Thánh Nữ nữa rồi. . ." Đại giáo chủ lạnh giọng, gân xanh xuất hiện lan tràn trên trán, Chìa khóa của Thánh Peter trong tay một lần nữa phóng ra hào quang gai mắt.


"Ông chú, ngài không nên nhìn ta lâu như vậy, thất lễ lắm nga." Vẫn duy trì cảnh giác Acchan đột nhiên lên tiếng, sương đen sau lưng nàng phóng ra, che khuất tầm tình của Đại giáo chủ.


"A. . ." Đại giáo chủ nhắm mắt lại, Tam Trọng Quan trên đầu bắn ra kim quang bốn phía, hào quang tỏa từ trên xuống dưới, cuồn cuồn bao lấy toàn thân Đại giáo chủ.


"Điếm trưởng cẩn thận, đó là một trong ba thánh vật Tam Trọng Bảo Quan!" Maachan lớn tiếng nói, vừa dứt lời, Đại giáo chủ liền di chuyển! Mượn sức mạnh của Tam Trọng Quan, cầm Chìa khóa của Thánh Peter trong tay Đại giáo chủ giống như thiên thần giáng thế, toàn thân tỏa hào quang phóng về phía trước, huyễn hóa hàng vạn hàng nghìn quang ảnh đan dệt bốn phía quanh Acchan, hình thành một chiếc lưới ánh sáng chặt chẽ không một khe hở.


"Hừ. . ." Acchan bị nhốt giữa lưới hừ lạnh một tiếng, quỳ nửa người trên mặt đất, liên tục phóng ra ma lực chống lại áp lực của chiếc lưới ánh sáng gây cho nàng. Ma lực dù sao cũng có hạn, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. . . chỉ có hiện ra chân thân, nhưng như vậy sẽ bị cha. . . Acchan khó xử mà liếc nhìn Takamina đứng cách đó không xa, thấy nàng bị Mariko cùng Maachan túm lại, liều mạng giãy dụa nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt lo lắng, Acchan ôm tim, đột nhiên điên cuồng hét lớn. <= tưởng tượng Acchan như trong PV Beginner *cắn khăn*


"Ahhhhh!!!" Tử sắc nháy mắt nhuộm lên hai mắt của Acchan, thân thể của nàng tuôn ra ba luồng khí tử vong loại Long quyển phong, mái tóc đen bay loạn, ma lực cuộn trào mãnh liệt như tìm được lối ra, lấy lưng Acchan làm lối trung tâm kích lên tử sắc điện quang trào ra. Ma lực điên cuồng đánh tan lưới ánh sáng của Đại giáo chủ, hắn bị ma lực bức lui lại mấy chục thước, chật vật đứng lại, vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được mà trừng lớn đôi mắt.


Ba đôi cánh chim màu xám xòe ra theo động tác của Acchan, hắc khí tràn ngập, điện quang cuồn cuộn trôi nổi thành vô số khối quang cầu, theo rung động của đôi cánh mà hội tụ, như vô số ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm, trông rất đẹp mắt.


Yết hầu chuyển động, Đại giáo chủ cưỡng chế hoảng loạn trong lòng, gầm nhẹ một tiếng, nhảy ra, dự định Tiên phát chế nhân(Đánh phủ đầu). Tà khí màu tím tỏa ra tứ phía, đôi cánh Acchan chuyển động, lan ra năng lượng.


Takamina nhìn bóng lưng Acchan, vẻ mặt hoảng hốt. Vô số hình ảnh trôi nổi mất trật tử hiện lên trong đầu nàng, cánh chim, cánh chim sau lưng. . . những thứ này khiến nàng có một loại cảm giác rất quen thuộc lại rất xa lạ.


"Lục dực thiên sứ! Không, không đúng. . . nàng là. . ." Mariko trừng lớn hai mắt, đó là chân thân của Acchan áo?! Ma lực thật lớn! Cái khí tức so với chết còn đáng sợ hơn này, chẳng lẽ nàng là. . .


"Ma vương?" Maachan chậm rãi thốt. Trong nhận thức của nàng, người có ba đôi cánh chim, chỉ có Vương Giả đọa lạc thiên sứ, và Ma Vương Satan.


"Hắc, nhầm rồi, Ma Vương đại nhân là cha nàng. . . ma~ cũng chính là ta~ " Giọng điệu ngả ngớn khiến người gai mắt, Mariko, Maachan, Takamina cùng nhau nhìn về phía vô thanh vô tức phát ra tiếng nói, người đàn ông mang kính râm, tóc dài, mặc áo sơ mi Hawaii, quần cụt.


Xuất hiện một đứa biến thái!? Mariko cùng Maachan trong lòng đánh một hồi chuông cảnh giác, đồng thời thoái lui về sau mười thước.


"Là ngươi!" Takamina há họng, chỉ vào người đàn ông, vẻ mặt hoảng sợ.


"Là ta~ " Người đàn ông tháo chiếc kính râm xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú, "Này~ ngươi còn nhớ ta nga, ta vui ghê ế~ " Cái vị chẳng biết từ đâu chui ra chính là cha của Acchan, Ma Vương Satan.


Oi oi! Bây giờ là lúc giả ngu giả Moe mắc mửa hả?! Nhanh đi giúp con gái ngươi kìa! Takamina giật giật khóe miệng, hắc tuyến đầy đầu: "Bác. . . bác trai, ta van ngài đi giúp Atsuko được không?"


"Hả? Ta không muốn, phiền phức lắm." Khoanh tay trước ngực, Ma Vương nhìn về phía Acchan và Đại giáo chủ đang đánh nhau, làm một dáng vẻ không liên quan tới ta.


Này này! Đó là con gái ngươi a, thái độ này là sao! Takamina ở trong lòng khinh thường, thấp giọng nói: "Xin ngươi mà. . ."


"Hửm? Ngươi lấy thân phận gì mà xin ta? Hả tiểu~ nô~ lệ~ " Ma Vương nhướn mi, cười thành tiếng.


"Ta không phải nô lệ! Ta. . . ta là bạn của nàng. . ." Takamina trợn mắt, nói được phân nửa đột nhiên tức giận yếu đi mấy phần.


"Hửm? Chỉ là bạn? Sợ là trọng lượng chưa đủ nga. . ." Ma Vương nghiêng người liếc mắt nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên.


"Ta. . . ta là bạn gái của nàng!" Nóng não, Takamina lên tiếng rống to. A a! Tiêu rồi cái miệng ngu ngốc, nói bậy bạ gì với cha của Atsuko đó a! Ngu ngốc. . . Takamina ảo não che miệng, gương mặt giống như bị lửa thiêu đỏ bừng.


Trong lúc tranh đấu Acchan nghe vậy không khỏi rùng mình, suýt nữa bị Đại giáo chủ đánh trúng. Mariko và Maachan ở bên cạnh xem kịch nghe thấy tiếng hét của Takamina, nhịn không được mà lộ ra 囧 biểu tình. Vầy là sao? Làm trò ra mắt nhạc phụ tương lai hả?


"Ha ha ha. . . giỏi giỏi giỏi, tiểu nha đầu, ngươi thật thú vị, khó trách bé bi nhà ta thích ngươi như thế, được rồi, cho ngươi thể diện, đến ta lên sân khấu đây~ " Ma Vương nháy nháy mắt với Takamina, xoay xoay xương tay, thân thể vụt một cái không thấy bóng dáng.


T. . . thích?? Takamina chớp mắt mấy cái, gương mặt đỏ bừng bốc lên một luồng khói, nhiệt độ trên mặt đập trứng lên chiên còn được.


"Bé bi, nhìn này, thấy baba ngầu chưa, cái áo choàng thiệt chuẩn~ " Ma Vương hiện lên trước mặt Acchan, hướng nàng nháy mắt. Hiếm thấy Acchan không có cãi lại, liếc mắt nhìn hắn một cái cũng lười, xoay người bay trở về bên người Takamina.



——-——-——-——-——-——-——-——



Hí hí hí =)))))



9 nhận xét:

  1. Thánh ơi!
    cho mình xin phép bạn post truyện này lên VNSharing được không?
    Tại mình thấy truyện này hay. nên muốn fost lên from đó cho mọi người cùng đọc

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn thông cảm nha mình không muốn đem fic này ra khỏi blog ^^

      Nó còn nhiều lỗi mình không vừa ý, đợi mình sửa thì chắc không sớm đâu, tính mình lười chảy thây mà >.<"

      Mình không muốn một thứ mất hoàn hảo được post ở nơi khác a ^^

      Ưa hoàn hảo quá cũng khổ ><"

      Cám ơn bạn đã có lòng nha ^^

      Xóa
    2. hj không sao đâu. Dù sao mình cũng được đọc fic là vui lắm rồi :)

      Xóa
    3. ^_^ cám ơn đã ủng hộ~

      Xóa
  2. hehehe....
    đeo kinh râm, áo hawaii, quần đùi, ôi trời ma vương xuất hiện dị vậy

    ôi bé bi.....

    có post thì sao không ở idol nhỉ * dấu chấm hỏi ,dấu chấm hỏi*

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn ý hoạt động ở Vnsharing thì post qua đấy a ~

      Xóa
    2. bé ở idol thì tính sao =_=

      Xóa
    3. Em đâu có tính đem qua đó đâu '.'

      Nào là Per nào là edit chứ không phải trans

      Thủ tục rởm rà, cũng định hỏi ss việc edit fic để post bên idol48 rồi nhưng mà thấy không khả quan lắm nên thôi

      Xóa
  3. Ma vương gì mà nhí nhảnh vậy trời=))

    Trả lờiXóa