Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 28



 Chương này nói về tôn giáo khá nhiều, Thánh không rành, sai sót gì mọi người chỉ giúp~






☆ Đệ nhị thập bát chương
















Một năm trước, thủ đô Itali, Rome.


Khi mặt trời quay đủ một vòng, ở thành bắc Rome có một Thánh vực được gọi là "Quốc Trung Quốc" Tòa Thánh Vatican, Thánh Peter tụ tập đông đảo các giáo đồ ở quảng trường, Thánh Peter ở đại điện, bên trong nhà nguyện Sistine chật ních các du khách tham quan.


Cây cối sum xuê, cây cỏ xanh tươi, đài phun nước trong hoa viên lẳng lặng chảy, rõ ràng chỉ cách Nhà thờ Sistine chỉ một bức từng, ở đây lại an tĩnh như một thế giới khác.


Tay cầm một quyển sách cổ bằng da dê, mặc áo bào trắng, người thiếu nữ an tĩnh ngồi bên cạnh đài phun nước dưới bóng râm của cây đại thụ, như một vệt trắng không thể nào gạt đi giữa bức tranh, cùng cảnh sắc chung quanh như hợp nhất thành một thể.


Thiếu nữ ngẩng đầu, để lộ một gương mặt trẻ con.


Nàng, là người bị Thánh thần lựa chọn. Kế thừa sức mạnh của Thánh Nhân, từ khi sinh ra nàng đã được Giáo hội bảo hộ nghiêm ngặt, do Đức giáo hoàng khâm điểm cho nàng là Thánh Nữ duy nhất của Tòa Thánh.


Nàng, chính là Oku Manami.


Cuộc sống của Maachan rất đơn giản, mỗi ngày lặp đi lặp lại việc học tập cách điều khiển sức mạnh, lặp đi lặp lại việc học cách lắng nghe tiếng nói của Thánh thần, lặp đi lặp lại việc học làm sao trở thành người hầu trung thành nhất của Thánh thần.


Nàng chưa từng cười, hỉ nộ ái ố đối với Thánh thần mà nói, là biểu tình dư thừa. Nàng là người phát ngôn của Thánh thần, Đức giáo hoàng nói với nàng như thế, mà nàng cũng từng một lần cho là đúng.


Nhưng nàng vẫn ruồng bỏ Thánh thần của nàng, bởi vì một người.


Một người đáng lý không thể nào xuất hiện nhưng lại hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt nàng.


Dạy nàng hỉ nộ ái ố, mở ra cho nàng một đoạn nhân sinh mới.


Shinoda Mariko.


Người thay đổi cả cuộc đời của Maachan.


Như bình thường, Maachan an tĩnh mà nhìn thánh kinh cổ, nỗ lực đọc những văn tự tối nghĩa khó hiểu, một lần lại một lần kiên định vào tín ngưỡng của nàng.


Hoa viên vốn tĩnh lạnh đột nhiên truyền đến từng đợt từng đợt bước chân bất trật tự, tiếng người ầm ĩ hoảng loạn. Maachan buông sách, đứng tại chỗ, lắng nghe thanh âm của gió truyền đến.


"Giáo chủ! Không ổn, phát hiện có địch nhân xâm nhập!!"


"Ở đâu?"


"Chưa rõ, ma lực chấn động không ổn định, không cách nào xác định vị trí cụ thể. . ."


"Được rồi, ngươi trước đi báo cho Tổng giám mục, còn các ngươi, qua bên kia. Còn các ngươi, qua bên kia! Những người khác theo ta."


"Địch nhân?" Khép quyền sách trên tay, Maachan đứng dậy, phủi phủi những sợi cỏ trên vạc áo. Tầm nhìn chuyển đến một điểm nào đó trên bầu trời, Maachan nheo mắt, xòe hai tay, tích tụ năng lượng.


Điểm đen trên bầu trời phóng lại gần, một người mặc trường bào đen, đầu đội một chiếc mũ rộng vành, người con gái cưỡi chổi từ trên trời giáng xuống, với một tư thế vô cùng chật vật ngã vào đài phun nước, cây chổi nhìn sơ không quá cường tráng ngay lúc té xuống bị gãy làm đôi.


Đây là lần đầu Mariko và Maachan gặp nhau, giữa điều kỳ diệu lại mang theo một chút tức cười.


Mariko chao ôi chao ôi kêu, đỡ thắt lưng, một bên vắt cái nón rộng vành đã ướt nhẹp, một bên từ từ đi ra khỏi đài phun nước. Đón nhận vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Maachan, nhìn sức mạnh thần thánh đã được thực thể hóa trong lòng bàn tay nàng, Mariko nuốt nước miếng, nhếch môi, từ trong lòng lấy ra một túi bột Cà-ri đã ướt sũng, chớp chớp mắt nhìn Maachan: "Ngươi. . . thích ăn Cà-ri không?"


"Cà-ri. . . là cái gì?" Maachan không hiểu, cau mày, địch ý đối với Mariko giảm đi vài phần.


"Là một thức ăn rất ngon, không đúng, là thức ăn ngon nhất thế giới, cam đoan ngươi ăn xong cả đời cũng không quên được~ " Nhắc tới thứ mình thích, hai mắt Mariko lòe lòe chiếu sáng, trong lúc nhất thời quên mất vị trí mình đang đứng, cùng với người đang ở trước mặt nàng đối với nàng mà nói có rất nhiều nguy hiểm.


"Vậy à. . ." Maachan nhìn biểu tình thú vị và sinh động của Mariko, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót. Có thể có biểu tình phong phú như vậy đối với nàng mà nói chỉ là một loại hạnh phúc xa vời mà thôi.


"Ngươi biết đây là đâu không." Giọng điệu Maachan trở nên lạnh lùng, gương mặt non nớt lộ ra uy nghiêm không hợp với tuổi tác.


"Ách. . . ta biết, ta cũng không có ý quấy rối, hồi nãy là do cây chổi của ta dở chứng khống chế không được, cho nên. . ." Mariko xấu hổ gãi gãi đầu. Quỷ mới biết nàng xui xẻo tới vậy! Đều do cái cây chổi mắc dịch kia, dở chứng còn chọn đúng lúc mà rớt, rớt ở đâu không rớt lại rớt ngay tổ chim của Tòa Thánh, muốn giết nàng mà! [Đối với Tòa Thánh mà nói Phù thủy là hóa thân của tà ác, là vật ô uế cần phải gạt bỏ]


"Ngươi đi đi, trước khi ta thay đổi chủ kiến." Maachan thu hồi năng lượng, chắp tay sau lưng, đè thấp thanh âm. Mariko trừng lớn, nàng không có nghe lầm chớ? Tiểu nha đầu này rõ ràng là người của Tòa Thánh, hơn nữa thực lực cũng không thấp, cứ như vậy. . . buông tha nàng sao? Nàng là Phù Thủy a, bọn họ không phải hận không thể loại bỏ nhanh sao! Thật là nha đầu kỳ quái. . . ma, nhưng mà rất hợp khẩu vị của nàng nga~


"Cám ơn ngươi! Có thể. . . nói cho ta biết tên của ngươi không?" Mariko nhặt cây chổi đã gãy làm hai, cười tủm tỉm đi đến trước mặt Maachan, chớp chớp mắt. Maachan lườm nàng, vung cánh tay lên, lòng bàn tay nổi lên bạch quang chói mắt.


Ý úi, cái này muốn trở mặt a? Mariko vội trốn qua một bên, cưỡi lên nửa đoạn chổi còn lại, lủi lên bầu trời: "Ta là Shinoda Mariko~ ta sẽ đến tìm ngươi nữa~ mang đến toàn bộ Cà-ri ngon nhất thế giới cho ngươi nga~ "


Lộn mèo một vòng trên trời, Maachan lắc đầu khinh thường, trở về dưới tàng cây nhặt quyển sách cổ lên. Chờ đã, vừa rồi nàng. . . dường như không giống bình thường. . . nàng, nàng cư nhiên có tâm tình, cái này, cái này quả thật không thể tin được.


"Thánh nữ đại nhân!" Ngay lúc Maachan còn đang sững sờ, phía sau truyền đến thanh âm của các tu sĩ.


"Đại nhân ngài. . . có nhìn thấy gì kì lạ không ạ?" Tu sĩ đầu lĩnh nhìn quanh bốn phía, biểu tình có chút chần chờ.


Maachan xoay người, diện vô biểu tình mà lắc đầu.


"Vâng. . . xin lỗi, đã quấy rầy ngài. Nhanh, chúng ta đi nơi khác tìm, tuyệt đối không thể để vật ô uế ảnh hướng đến thanh tu của Đức giáo hàng!" Tu sĩ đầu lĩnh trầm mặc nửa ngày, phất tay áo bảo các tu sĩ khác rời đi, đi hơn mười bước, tu sĩ đầu lĩnh lặng lẽ quay đầu lại, nhìn bóng lưng của Maachan, dường như nghĩ ngợi gì đó.


Mím môi, Maachan đối mặt với thân cây thô ráp, cố gắng khắc chế nội tâm đang chấn động. Nàng nhất định là điên rồi, cư nhiên vì một Phù Thủy Cà-ri quái dị mà phạm giới nói dối, còn lừa dối các trưởng bối! Là do khí trời quá nóng? Nàng thật là hồ đồ!


Vì chuyện này mà ám ảnh mấy ngày trời, vào một hôm trời cũng nắng như thế, nàng một lần nữa gặp được Mariko.


"Lại là ngươi, ngươi điên rồi hả!" Maachan không thể tin được mà nhìn Mariko đang cười khúc khích xuất hiện ở hoa viên.


"Đừng, đừng nóng giận, ta mang tới thức ăn ngon cho ngươi, cảm tạ ơn cứu mạng a~ " Mariko vội xua xua tay, từ phía sau lấy ra một hộp thức ăn được bao lại cẩn thận dâng lên cho Maachan.


"Đừng ép ta phải ra tay." Maachan lạnh lùng nghiêm mặt, khẩu khí bất thiện. Người này lại có thể ẩn giấu chấn động của ma lực, ngay cả nàng cũng không biết nàng đang đến gần, xem ra người này không phải là một Phù Thủy đơn giản bình thường, thực lực không thể xem thường. . .


"Ách. . . được rồi, cái này ta để ở đây, ăn ngon lắm đó, nhất định phải nếm thử nga~ ta đi đây, hôm nào trở lại gặp ngươi nha~ " Mariko buông chiếc hộp, vẫy tay tạm biệt với Maachan, rồi lại cưỡi lên cây chổi nàng mới mua, bay vào chân trời.


"Là Cà-ri sao. . ." Nhìn Mariko rời đi, Maachan cầm lấy chiếc hộp, nhìn một hộp Cà-ri gà, nhăn mũi: "Mùi vị quái đảng. . ."


Sau đó cách mỗi ngày Mariko đều xuất hiện vào thời gian Maachan đọc sách, mỗi lần đều mang đến đủ các loại Cà-ri đủ mùi vị, mỗi lần đều quấn quít lấy Maachan tán gẫu 1-2 giờ. Ban đầu Maachan không hề phản ứng với Mariko, thậm chí có lần nàng còn gọi các tu sĩ đến canh chừng cho nàng đọc sách ngăn không cho Mariko tiếp cận. Nhưng Mariko kiên trì không ngừng nhắm vào các tu sĩ giở thủ đoạn, từ đầu đến cuối không có cách nào đối phó được với quyết tâm của Mariko, Maachan chỉ có thể chịu thiệt thòi.


Mariko cùng Maachan, đa số thời gian tự chơi tự cười, nàng không ngại phiền mà kể về thế giới bên ngoài, phong cảnh thiên nhiên, kỳ văn dị sự(Những chuyện kỳ lạ), cùng với những nơi nàng đã đi qua, năm tháng dài đằng đẵng của đời người. Ban đầu Maachan tùy ý Mariko độc thoại, dần dần chú ý đến lời Mariko nói, nàng thỉnh thoảng cũng chọc vào vài câu, sau đó thì biến thành Maachan hỏi Mariko trả lời.


Thế giới bên ngoài đối với một đứa trẻ từ nhỏ đã sống trong một nơi khép kín như thế này mà nói là một việc rất có sức hấp dẫn. Tuy rằng Maachan là người mà Thánh thần lựa chọn, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một đứa con nít. Có khát vọng tự do, khát vọng mở to hai mắt nhìn rõ đứa con của mình. <= không rõ "Đứa con" ở đây là gì. Có thể là trái đất tạo vật mà Thánh thần tạo ra.


Ý niệm này trong đầu giống như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, chiếm hết toàn bộ đại não của Maachan. Nàng không hề đơn thuần không màn thế sự một lòng phụng dưỡng Thánh thần nữa. Nàng có cảm xúc, có dục vọng, có ưu tư và cảm tình, đây là tội lỗi khiến Thánh thần không thể tha thứ, nàng đã mất đi tư cách làm Thánh Nữ. Việc này, nàng rõ ràng hơn bất cứ ai hết.




3 nhận xét: