Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 30



Còn 10 chương~








☆ Đệ tam thập chương
















"Đều do ta không tốt. . ." Lòng Mariko dâng lên chua xót, lúc đó nàng tìm hết Châu Âu cùng Châu Mỹ, thậm chí cả Phi Châu, nhưng mà không ngờ Maachan lại đến Nhật Bản. . . nàng đã không dưới một lần nhắc về, quê hương của nàng.


"Đã hiểu lầm, ngươi nên giải thích với nàng mới đúng, ở đây làm mặt khổ cho ai nhìn a." Yuko khó chịu đạp Mariko một cước, nhìn cái dáng chán chường của người này nàng không vừa mắt, cái tên bình thường huênh hoang tự đắc chết đâu rồi!?


"Ta. . ." Nàng thật sự rất muốn giải thích, nhưng cấn đề là người ta không chịu nghe a! Từ lúc số phận cho nàng và Maachan lần thứ 2 gặp nhau, nàng lấy hết tất cả biện pháp tiến cận lấy lòng Maachan, giả ngu giả thương cảm, trước mặt nàng mặt dày mày dạn, mặc kệ nàng phản ứng như thế nào, Maachan đối với nàng cũng hờ hững, xem nàng như không khí, đâu có bình tĩnh nghe nàng giải thích. . . bảo nàng phải làm sao bây giờ? Giật giật môi, Mariko cụt hứng cúi đầu.


"Két" một tiếng, cánh cửa phòng đột nhiên mở, Maachan đứng đó nhìn Mariko, gương mặt vương lệ, không nói một lời. Mariko nhìn Maachan, đôi mắt nhất thời bị sương mù che kín.


Tuy là thiên ngôn vạn ngữ nhưng lúc này lại im lặng như nhau.


Mọi người lặng lẽ rút lui, để không gian lại cho hai người.


Không thể nói không có oán hận, đã từng một lần cho rằng mình bị lừa dối bị vứt bỏ, Maachan hôm nay đứng trước mặt Mariko.


"Ngươi là một tên ngu ngốc." Lau đi nước mắt, Maachan diện vô biểu tình lên tiếng.


"Ngươi cũng vậy. . ." Mariko khịt mũi, dừng vài giây, hai người đồng thanh cười ra tiếng.


"Nói, tại sao ngươi không đến tìm ta?" Maachan ngừng cười, nhíu mày.


"Ta có tìm, hầu như là toàn bộ thế giới. . . nhưng lại không nghĩ tới ngươi sẽ ở Nhật Bản, ngươi a, cố tình a. . ." Mariko thả lỏng người, dở khóc dở cười lên tiếng.


"Hừ, rõ ràng do ngươi ngốc." Maachan khinh thường bĩu môi, xoay mặt đi chỗ khác.


"Phải, là ta ngốc, ta làm sao lại cho rằng ngươi hận ta a. . ." Mariko mỉm cười, nhìn sườn mặt Maachan, ánh mắt vô cùng ôn nhu.


"Ta hận ngươi." Maachan đột nhiên lên tiếng cắt lời Mariko, đi đến trước mặt nàng, tức giận trừng lớn mắt.


"Hả?!" Mariko lúng túng nuốt nước bọt, đây đây đây, đây là ý gì a?


Maachan giơ tay nắm vạt áo Mariko, kéo nàng đến gần mình: "Ta sao lại không hận ngươi! Ngươi giương nanh múa vuốt mà xông vào cuộc đời ta, nhiễu loạn cuộc đời ta, lại ngay lúc ta quyết tâm ngươi lại bỏ đi để lại ta không biết phải đối mặt với số phận như thế nào. . . ngươi nói đi, ta làm sao không hận ngươi?"


"Manami. . ."


"Đừng có đem cái ánh mắt áy náy này nhìn ta, biết điều mà xin lỗi ta, sau đó phải bồi thường cho ta đó." Maachan buông vạt áo Mariko, thuận tay nhéo má nàng một cái.


"Hả hả?" Ôm mặt, Mariko nghệch mặt. Cái này. . . rốt cuộc vừa rồi là nàng bị trêu chọc hả?


"Sao, nghe không hiểu tiếng người hả." Maachan nhướn mày, cười xấu xa nắm mũi Mariko.


"Hả?" Mariko bị nắm mũi đầu mọc đầy dấu chấm hỏi.


"Ngoan~ Marichan, bây giờ theo ta trở về phòng giải thích chuyện xảy ra tối hôm qua nga?" Nheo mắt lại, vẻ mặt Maachan nháy mắt hóa đen.


Chuyện xảy ra tối hôm qua? Sáng sớm vừa mở mắt phát hiện Maachan khỏa thân nằm trong lòng mình sau đó thét lên cầm lấy bình hoa và khăn trải giường bay ra. . .


"Ế? Oa oa. . ." Bị Maachan mạnh kéo vào phòng, Mariko vươn tay ra như cố bắt lấy cái gì đó trong không khí, mắt mở trừng trừng nhìn cửa phòng từ từ khép lại, vẻ mặt thống khổ, lệ rơi đầy.


Nàng chết chắc rồi. . .


"Ngày nghỉ" vui vẻ nháy mắt đã kết thúc, cuộc sống mọi người lại quay về quỹ đạo vốn có. Tất cả như bình thường, Takamina cùng các nàng tiếp tục ở lại cửa hàng làm việc, Yuki, Yuko cùng Mariko ghé chơi thường xuyên, Itano và Kasai thỉnh thoảng có xuất hiện. Maachan cùng Mariko đã giải hòa, khiến bầu không khí trong cửa hàng hài hòa hơn rất nhiều.


Kỳ quái chính là gần đây Acchan thường hay ra ngoài, chuyện lớn nhỏ trong cửa hàng đều giao hết cho Takamina. Đối với việc Acchan xuất quỷ nhập thần, Haruna cùng Maachan không có phản ứng gì nhiều, cục cưng hiếu kỳ trong Mayuyu trỗi dậy, kiềm chế không nổi, nàng dự định thám thính tin tức từ miệng Takamina.


"Mấy ngày trời điếm trưởng cũng chưa về, Takahashi-chan, ngươi biết điếm trưởng làm gì không a?" Mayuyu chọt chọt Takamina đang ngẩn người, vẻ mặt hiếu kỳ.


"A? Cái này. . . ta không rõ. . ." Takamina lấy lại tinh thần, thẹn thùng gãi gãi đầu. Làm sao nàng biết a, Atsuko lúc nào đi ra ngoài, đi làm gì, căn bản không có nói với nàng a. Ầy, cũng đúng, nàng có phải là gì của Atsuko đâu, nào có tư cách hỏi. . . Takamina thở dài, tâm tình suy sụp.


"Takahashi-chan! Cẩn thận!!" Mayuyu đột nhiên lớn tiếng. "Bốp" một tiếng, hũ cốt trong tay Takamina rơi xuống sàn, vỡ tan. "Này. . ." Mayuyu bất đắc dĩ ôm trán, hôm nay là lần thứ mấy rồi a? Nếu như bị điếm trưởng biết, các nàng chắc chắn sẽ bị lột da. . .


Tất cả việc này đúng lúc Yuki đi vào cửa hàng nhìn thấy hết, Yuki nhếch khóe miệng, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.


Bên trong cô nhi viện gần nội thành, dùng chiếc chìa khóa to khóa kỹ phòng, một loạt giá sách chỉnh tề đặt các loại tu liệu trong cô nhi viện.


Acchan ngồi dưới đất, bên cạnh một chồng hồ sơ chất đống. Rất nhanh liền bắt tay xem tư liệu, xem một hồi, Acchan đột nhiên dừng lại.


"Biết ngươi nhiều năm như vậy đây là lần đầu thấy ngươi đối với sự tình của một người để tâm đến vậy nha~ " Âm thanh quen thuộc vang lên, Acchan cau mày, không quay đầu lại.


"Sao ngươi lại đến đây." Bình tĩnh nói, Acchan tiếp tục lật tư liệu trong tay.


"Quan tâm ngươi chứ sao~ ngươi a, tiếp tục chơi trò mất tích như vậy, cửa hàng của ngươi nên đóng cửa cho rồi." Từ trong bóng tối đi ra một người con gái, gương mặt mang theo tiếu ý, ánh trăng chiếu rọi vào một nửa gương mặt của nàng, hóa ra là Kashiwagi Yuki.


"Có ý gì?" Acchan buông tư liệu, đứng dậy xoay người đối mặt với Yuki, sắc mặt bất thiện.


"Đi hỏi Takamina nhà ngươi ấy~ tên kia không thấy ngươi cả ngày như mất hồn vía, ngươi còn để cho nàng phụ trách cửa hàng. Chậc chậc, ta thấy, theo tình trạng của nàng không chừng mấy ngày nữa đem mình trở thành thương phẩm bán đi luôn." Yuki che miệng, cười.


"Ta muốn xem ai có can đảm mua." Nheo mắt lại, Acchan hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà.


"Được rồi được rồi, đừng có làm cái vẻ mặt đó, dọa người a. Ta nói, ngươi điều tra nhiều ngày như vậy rồi, có kết quả gì không?" Yuki chà xát cánh tay, ánh mắt chuyển đi nơi khác.


"Giống như nàng nói với ta, nàng là một cô nhi, từng ở trong nhóm Bạo Tẩu, làm rất nhiều công việc, trừ mấy cái đó ra thì không có thông tin gì khác." Bận nhiều ngày như vậy cũng không có thu hoạch gì, Acchan thấp giọng, tâm tình có chút sa sút.


"Tìm không được cha mẹ của nàng, đúng không." Yuki nhìn quanh bốn phía, sờ sờ cằm.


"Chính xác mà nói, nàng hoàn toàn không có cha mẹ." Acchan vung tay trái, lòng bàn tay tạo ra một chiếc vòng hắc sắc gợn sóng, hồ sơ rơi vãi trên mặt đất tất cả đều bay về vị trí nguyên bản của chúng.


"Xem ra ngươi điều tra rất tỉ mỉ a, thế nào, ngươi hoài nghi nàng không phải là con người?"


"Yuki, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, ngươi biết được gì nói ra hết đi." Vẻ mặt Acchan mất hết kiên nhẫn.


"Haha. . . ngươi thật đúng là nóng ruột." Yuki nhún vai, thờ ơ nói: "Được rồi, ngươi không nghĩ đến việc nói thân phận thật sự của ngươi cho các nàng biết sao? Gạt bạn bè là không tốt a. . ."


Acchan là con gái của Ma vương, việc này ngoại trừ bạn từ nhỏ lớn lên là Yuki ngoài ra không ai biết.


"Đừng có chuyển chủ đề, ngươi biết rõ nguyên nhân." Sắc mặt Acchan tối sầm, giọng nói chuyển lạnh. Việc này kỳ thực không có quan trọng, gạt người khác là bởi vì lão già vô liêm sỉ ra tử lệnh với nàng, "Không được tiết lộ thân phận của mình cho bất cứ ai, thỏa thuận thành lập." Còn nói phòng ngừa nàng làm bậy. . . nhảm nhí, nhưng mà việc này giảm đi không ít phiền phức. Nếu như thân phận của nàng truyền ra ngoài, không chừng kẻ thù của baba sẽ đến quậy phá cửa hàng của nàng a.




1 nhận xét: