Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 34


:v đánh nhau ì xèo edit mệt nghỉ






☆ Đệ tam thập tứ chương
















Tây Đa Mỗ chậm rãi mở mắt, mắt trái phiếm vàng, mắt phải phiếm bạc, một đôi mắt yêu dị vô cùng. "Yêu ma, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là khoanh tay chịu trói giao trả Thánh Nữ, sau đó ngoan ngoãn nhận lấy cái chết toàn thây. Hai là ngu si phản kháng, sau đó hồn phi phách tán chết không toàn thây. Thế nào, người thông minh cũng nên biết lựa chọn chứ?" Tây Đa Mỗ bay lên không trung, từ trên cao nhìn xuống, cười nhạt đầy vẻ khinh miệt, cầm Chìa khóa của Thánh Peter trong tay chỉ xuống Mariko.


"Ta khinh! Ngươi nghĩ biến mình thành mèo Ba Tư(Mèo có 2 mắt khác màu) thì ta sẽ sợ ngươi sao?" Mariko lui về sau, vội vàng vung ma trượng, lục sắc quang cầu liên tục bay về phía Tây Đa Mỗ, nổ tung trước người hắn. Quầng sáng tan đi, Tây Đa Mỗ ôm Chìa khóa của Thánh Peter trước mặt, cười liên tục, đúng là một cọng tóc cũng không mất.


"Xem ra lựa chọn của ngươi không được thông minh. . ." Tây Đa Mỗ lắc đầu, nắm chặt Chìa khóa của Thánh Peter trong tay, đột nhiên hướng Mariko phóng xuống.


"Thánh quang trùng kích!!!" Phía trước Mariko nổi lên một bạch quang chói mắt, một chữ thập giá ngân sắc đâm thẳng đến mi tâm Tây Đa Mỗ.


"Chết tiệt!" Tây Đa Mỗ nheo lại mắt, đem Chìa khóa của Thánh Peter đan xéo, đỡ lại thập tự giá đánh vào mặt hắn. "Thánh Nữ đại nhân, ngươi còn nhớ rõ giáo lý điều thứ 7 chứ hả?" Cầm giá chữ thập trong tay Maachan lui về sau vài bước, vẻ mặt ngưng trọng.


Giáo lý điều thứ 7, nghiêm cấm đồng thất thao qua(Đồng môn đánh nhau), bằng không phán quyết xử phạt.


"Ha ha. . . giao ra Thánh linh chi tâm đi, ngươi không xứng có nó!" Tây Đa Mỗ nhếch khóe miệng, sát khí trong mắt tăng cao.


Một trong ba thánh vật của Tòa Thánh, Thánh linh chi tâm, có năng lực thăm dò tất cả vật tà ác ô uế trên thế gian, là pháp khí của nhiều đời Thánh Nữ, do các Đại giáo chủ nhiều đời làm phép dung nhập vào trong thân thể của Thánh Nữ, cùng hợp nhất với tim nàng. Thánh linh chi tâm lưu thông trong máu của Thánh Nữ, linh hồn, không có cách nào có thể lấy ra từ trong cơ thể của Thánh Nữ. Chỉ có Thánh Nữ chết đi, nó mới có thể hiện ra chân hình.


"Xin lỗi, cái đấy ta không làm được." Maachan nắm chặt thập tự giá trong tay, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói: "Nếu như ta chết, có người sẽ đau lòng."


"Oku Manami. . ." Lòng Mariko nhói đau, nàng biết Maachan rất không muốn đối mặt với địch nhân là các đồng liêu trong Tòa Thánh, việc rất không muốn làm chính là phản bội Tòa Thánh đã có công dưỡng dục và dạy dỗ nàng, nhưng vì bảo vệ nàng, Maachan cuối cùng lựa chọn rút kiếm chiến đấu.


"Ta sẽ không trốn tránh nữa, Mariko." Maachan cảm giác được suy nghĩ trong lòng của Mariko, quay đầu, hướng Mariko nhàn nhạt cười.


Một cổ sức mạnh từ đáy lòng bộc phát nháy mắt lan tràn ra toàn thân, nàng nhẹ cầm cánh tay bơ vơ trong không trung kia, cao giọng nói: "Được! Chúng ta liên thủ, cùng nhau đánh cái con cọp giấy giương nanh múa vuốt ỷ vào thành khí này!"


"Un." Maachan đáp lại cái nắm tay của Mariko, gật đầu.


Vung song khóa trong tay, Tây Đa Mỗ hừ lạnh một tiếng, đánh úp về phía hai người. Ma trượng cùng thập tự giá đồng thời đánh ra, một trắng một xanh hai luồng ánh sáng quấn lấy nhau hướng về song khóa vàng bạc của Tây Đa Mỗ, ba người đấu nhau trên không trung, tiếng binh khí va chạm không ngừng vang lên. Tuy rằng Tây Đa Mỗ cầm trong tay Thánh khí, nhưng dưới sự phối hợp tuyệt diệu của Mariko và Maachan, lại không chiếm được nửa phần lợi thế nào.


Carlos chăm chú mà nhìn ba người đánh nhau trên bầu trời, nhưng vì thực lực bản thân không đủ, hắn chỉ có thể im lặng mà quan sát. Phía sau hắn, một bóng người bé nhỏ đang cẩn cẩn thận thận tay giơ hòn đá đi về phía hắn.


"Phá!" Carlos diện vô biểu tình quay đầu lại, giơ cánh tay lên, khẽ quát một tiếng, một luồng gió xoáy từ trong lòng bàn tay hắn lao ra, đem dáng người nhỏ bé kể cả hòn đá thổi ngã người xuống đất.


"Người đánh lén" té xuống đất ôm đầu rên rỉ, tất nhiên người đó là Takamina vẫn đi cùng Maachan nãy giờ rồi. Thấy rõ hình dạng của Takamina, Carlos buông tay xuống, cau mày cảnh báo: "Ngươi tốt nhất an phận một chút, ta không muốn động thủ với người thường."


"Ngươi rõ ràng đã động thủ rồi. . ." Takamina chậm rãi bò dậy, bĩu môi lầm bầm.


Carlos ngẩn người, xấu hổ ho khan một tiếng, xụ mặt nói: "Khụ, nói chung ngươi đừng có làm cái chuyện ngu xuẩn này, ngươi sẽ bị thương."


"Oku Manami không phải là Thánh Nữ của các ngươi hả, các ngươi sao có thể ra tay với nàng!" Takamina không đem lời cảnh cáo của hắn vào tai, một hơi chạy đến trước mặt Carlos, nắm góc giáo bào của hắn, giận dữ nói.


"Ách. . . tư duy của ngươi thật nông cạn." Carlos gỡ tay nàng ra, khóe miệng giật giật, "Đừng có dùng cái ánh mắt đó nhìn ta, bọn họ đánh nhau với sức của ta không có khả năng ngăn cản, ta có thể làm gì bây giờ?"


Trên không trung ba người đánh nhau tốc độ rất nhanh, ba vệt ánh sáng khác nhau chiến đấu kịch liệt trình độ có thể tưởng tượng được, Carlos thật vô lực tham gia.


Takamina nhíu mày, hai tay cầm sợi dây chuyền hồng nhạt, đọc thầm: "Atsuko, xin ngươi hãy đến giúp các nàng!" Như cảm ứng được tiếng lòng của Takamina, sợi dây chuyền đột nhiên bùng ra hào quang.


Đang lúc Takamina nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong tay, một ngọn gió xoáy hắc sắc xoáy đến từ phía chân trời, hướng ba người trên không trung đánh tới.


Phát hiện phía sau lưng sát khí dày đặc cùng ma lực chấn động kịch liệt, Tây Đa Mỗ vội vàng đỡ lấy Ma trượng cùng đoản kiếm thập tự, tránh sang một bên, ngọn gió xoáy hắc sắc đúng lúc xoẹt qua, xé rách giáo bào của hắn.


Tây Đa Mỗ kiềm chế kinh ngạc trong lòng, tập trung nhìn chằm chằm vào ngọn gió xoáy, máu chảy thành đường từ cánh tay trái hắn trườn xuống, hắn nắm chặt song khóa như không nhận thấy, bày ra tư thế công kích.


"Acchan?"


"Điếm trưởng?"


Mariko cùng Maachan ngừng lại, cùng nhau nhìn về phía không trung khi gió xoáy hắc sắc đã tiêu tán. Gió ngừng mây động, Acchan mặc một bộ quần áo da xuất hiện trước mặt mọi người.


"Ừ." Acchan nghiêng đầu, nghiêm túc gật đầu với hai người phía sau.


Atsuko?! Takamina nhìn Acchan, căng thẳng trong đầu biến mất hết, hai chân như nhũn ra ngã ngồi trên mặt đất.


Thật tốt quá. . . ngươi đến rồi. . . Takamina ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cái bóng lưng màu đen kia, chẳng biết cái gì che mất tầm nhìn làm lờ mờ không rõ, nhịn không được cười khúc khích dụi dụi mắt.


Như là cảm nhận được ánh mắt của Takamina, đường nét trên gương mặt Acchan thoáng dịu đi một chút.


"Thật ngại quá, chúng ta đụng phải một chút phiền toái, không đem Takamina về được. . ." Mariko thấp giọng nói, vẻ mặt có chút uể oải. Kinh động đến cả Acchan, quay về chắc chắn sẽ bị các nàng cười nhạo.


"Đã biết, ở đây giao cho ta, thay ta bảo vệ Takamina." Acchan buông cánh tay, sắc mặt trầm tĩnh như nước.


"Được." Mariko cùng Maachan trao đổi bằng ánh mắt, hạ xuống mặt đất, một trái một phải lui đến bên cạnh Takamina. <= ngoan dễ sợ =))


"Ngươi là ai!" Tây Đa Mỗ cảnh giác nhìn chằm chằm Acchan, lên tiếng quát.


"Người thích xen vào chuyện bao đồng, ngươi muốn đánh nhau, ta tiếp ngươi." Acchan nhếch khóe miệng, không khí bốn phía quanh nàng như bất động, cảm giác được một tí ma lực chấn động.


"Hừ, yêu ma, bớt khoác lác, ra mặt thay bọn họ, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!" Có thể thành thạo đem ma lực thu hồi, giấu kín hơi thở của bản thân hòa thành một thể với đất trời, tuyệt đối là đối thủ mạnh! Nhìn ra được chỗ quỷ dị, Tây Đa Mỗ đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn mạnh miệng.


"Thật không. . . thử rồi biết." Acchan mỉm cười, nhướn mi, ánh mắt khinh bỏ.


Ánh mắt Tây Đa Mỗ cũng biến đổi, đột nhiên nổi lên, tay cầm song khóa phát ra hào quang chói mắt, nhắm thẳng đến Acchan. Acchan hai tay trống không nhưng cũng không nhé tránh, nheo mắt lại, song khóa đến gần trong nháy mắt Acchan phóng ra một cái khiên phòng hộ, đánh văng Tây Đa Mỗ ra mấy chục thước. Acchan cười khẽ, một luồng hắc khí từ sau lưng nàng xuất ra, ngưng tụ thành một đôi ma trảo, đánh về phía Tây Đa Mỗ vừa ổn định thân mình.


"Ngươi. . . ngươi rốt cuộc là ai!" Tránh không kịp, bị ma trảo bóp chặt lấy yết hầu, Tây Đa Mỗ kinh hoàng trợn to hai mắt, Chìa khóa của Thánh Peter trong tay cũng bị mất đi ánh sáng, sức mạnh của hắn nhanh chóng bị cuốn mất vào đôi ma trảo điên cuồng phát ra tử quang yêu dị kia.




2 nhận xét:

  1. Acchan ngầu dữ, nói một tiếng hai người kia nghe răm rắp à.

    Taka cười khúc khích cái gì chứ.

    Cám ơn. Hóng từ hôm kia tới h. Cũng may trc khi đi ngủ muốn ghé thăm không thì sẽ không phát hiện rồi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :D hôm qua mê chơi edit được có 1 chap à nên không post luôn

      Xóa