Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 36









☆ Đệ tam thập lục chương
















Ma Vương bay trên không trung, mặt hướng Đại giáo chủ, tuy rằng tiếu ý của hắn không giảm, nhưng áp lực hắn phát ra quanh thân rõ ràng thấp đi rất nhiều.


"Ngươi là. . . Ma Vương?!" Sắc mặt Đại giáo chủ lại biến đổi, mồ hôi lạnh đổ đầy trên gương mặt già nua của hắn.


"A hèm~ không thể giả được~ " Bàn tay hắn biến ra một cái chỉ giáp(bao tay), Ma Vương hạ mi mắt, hết sức chuyên chú sửa sửa lại chỉ giáp. <= điệu kinh =)))


Trong lòng Đại giáo chủ đã rõ ràng, mặc dù hắn có Thánh thần ban cho Thánh vật, nhưng với một phàm nhân như hắn muốn đối đầu với Ma Vương, chỉ có con đường chết. Dù sao đều là một chữ "Chết" nắm lấy may mắn, Đại giáo chủ muốn đánh cược toàn bộ sức mạnh tiên phát chết nhân, cùng Ma Vương đọ sức. Nghĩ thế, Đại giáo chủ nhắm mắt thấp giọng niệm chú văn, một chuỗi chú văn vang lên, Tam Trọng Quan cùng Chìa khóa của Thánh Peter bộc phát hào quang sáng chói, ánh sáng tỏa ra, hướng Ma Vương bắn tới.


"Chậc chậc, loại đất cằn cõi quá đát gì đó chỉ để dùng để bắt nạt con nít, ở trước mặt ta ra vẻ, không cảm thấy quá ngu xuẩn sao?" Ma Vương vẫy ra móng tay từ trong chỉ giáp, xuất ra một luồng không khí xoắn ốc, đánh nát Tam Trọng Quan trên đầu Đại giáo chủ, cùng lúc đó ánh sáng bắn đến Ma Vương nháy mắt đều vỡ vụn thành những vết lốm đốm trên bầu trời, biến mất không vết tích.


"Không!! Thánh vật a a a!!" Đại giáo chủ vươn tay ra hư không cố bắt lấy, sự tuyệt vọng như chiếm đoạt thân thể hắn, đôi mắt phản ánh một màu xám nhạt, Chìa khóa của Thánh Peter cũng mất đi hào quang.


"Phụt. . . khụ khụ khụ. . ." Rơi xuống mặt đất, Đại giáo chủ phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Ma Vương, vẻ mặt không cam lòng.


"Hắc, tâm tình ta hiếm khi muốn khai sát giới, thế nào, còn muốn không, để ta dẫn ngươi về nhà tham quan?" Ma Vương nhếch miệng, hừ nhẹ khinh bỏ.


Cúi đầu, nhìn ánh sáng lờ mờ của Chìa khóa Thánh Peter trong tay, Đại giáo chủ nặng nề thở dài, xoay người chậm rãi rời đi.


Thôi rồi, thôi rồi. . .


Quần chúng vây xem như không hề có áp lực, Takamina xem đến nhập tâm, lúc nàng xem đến khúc Ma Vương một chiêu dứt điểm Đại giáo chủ, nhịn không được lên tiếng cảm tiếng: "Úi. . . Atsuko, cha ngươi thật lợi hại nga. . . Atsuko?"


"Xin lỗi. . ." Tự dưng nổi giận với ngươi, tự dưng đuổi ngươi đi, tự dưng bỏ lại ngươi một mình, khiến ngươi lo lắng sợ hãi. . . tự dưng giấu diếm, tâm ý của mình đối với ngươi. . . Acchan chăm chú nhìn Takamina, trong mắt tràn đầy áy náy.


"Không, không phải, nên nói xin lỗi là ta mới đúng, ta không chọc ghẹo Atsuko lúc Atsuko tức giận, khiến ngươi lo lắng rồi, xin lỗi." Takamina liên tục lắc đầu, mấp máy miệng, như quyết tâm bỏ xuống cái gì đó, nhẹ cầm tay Acchan.


"Đồ ngốc. . ." Dùng sức đáp trả cái nắm tay của Takamina, Acchan bá đạo kéo Takamina ôm vào lòng, nhẹ cười thành tiếng. Takamina ngẩn người, nhu thuận nhắm hai mắt lại, đem gương mặt nhích đến gần cổ Acchan, chưa từng có cảm giác yên ổn cùng thỏa mãn như bây giờ, nháy mắt nó xâm chiếm tất cả cơ thể của Takamina.


Hạnh phúc, kỳ thực chỉ đơn giản như vậy.


. . . Một trận trầm mặc, Mariko cùng Maachan vô thức chà xát cánh tay nổi đầy da gà của mình. Ma Vương trở lại bên cạnh mọi người còn giật giật khóe miệng, một bộ dáng dở khóc dở cười.


"Ta nói. . . các ngươi tốt xấu gì cũng kiêng nể cảm nhận của ta một chút chớ. . ." Bất chấp ánh mắt sắc lẻm của Acchan đâm mình, Ma Vương cất cao âm điệu: "Ta có nói đồng ý cho các ngươi ở cùng một chỗ hả?"


Takamina hoảng sợ lui về phía sau, không biết phải làm sao nhìn chằm chằm Ma Vương. Mà Acchan vẫn còn nghiêm mặt nheo mắt, một bộ dáng hận không thể dùng toàn lực đánh Ma Vương đi thăm mặt trăng.


"Takahashi, ta có lời muốn nói với ngươi." Ma Vương không nể mặt, cau mũi với Takamina. Lại muốn làm trò khỉ gì đây! Acchan vội tiến đến đem Takamina giấu sau người, căm tức nhìn Ma Vương.


"Ta không có làm gì tiểu tình nhân của ngươi, đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta." Nghiêng mặt đi chỗ khác tỏ vẻ xem thường, Ma Vương ném cho Takamina một cái nhìn hung hăng.


"Atsuko, không có sao, đừng lo lắng." Takamina vỗ nhẹ lên vai Acchan, ý bảo nàng yên tâm. Acchan cau mày, muốn kéo Takamina, lại bị Takamina dùng ánh mắt từ chối.


Takamina đi theo Ma Vương, cách mọi người một cự ly nhất định Ma Vương dừng bước, phất tay tạo một cái kết giới.


"Ách. . . bác trai, ta. . ." Trong lòng thấp thỏm, Takamina không được tự nhiên, mở miệng.


"Không cần khẩn trương~ ta không có ăn thịt ngươi. Với bé bi yêu chính là quan tâm đến mù quáng, ngươi xem, vẫn còn nhìn ta chăm chăm, nàng còn lâu mới lo lắng cho cha nàng! Thật khiến ta tâm can tan nát, nuôi nàng lớn tới vậy, gả con gái đi như hắt nước ra ngoài a(Hốt lại không được). . ." Ma Vương xua xua tay, nhìn về phía Acchan, nhịn không được mà lên tiếng than oán.


"Cái kia. . ." Hắc tuyến đầy đầu, Takamina há mồm, không biết phải nói gì cho tốt.


"A, không cẩn thận nói lệch chủ đề rồi, ta vừa rồi nói đến đâu nhỉ?"


"Ngài nói. . . ách, ngài hình như chưa nói gì cả. . ."


"Đúng đúng, là như vậy, ngươi muốn ở cùng một chỗ với bé bi nhà ta thật không?"


Bất thình lình hỏi một câu, Takamina ngẩn người, vội gật đầu trả lời: "Ách. . . vâng, thật."


"Vậy ngươi biết ta là ai chứ?" Ma Vương hừ nhẹ một tiếng, hạ khóe miệng.


"Hả? Ngài. . . ngài là Ma Vương. . . có đúng không?"


"Ừ, không sai, Atsuko là người thừa kế duy nhất, cũng chính là Ma Vương đời kế tiếp, ngươi hiểu không?"


"Atsuko nàng. . . là Ma Vương?" Bộ dáng Takamina như không hiểu gì cả, Ma Vương cắt đứt suy nghĩ của nàng, nói tiếp: "Đúng, cho nên hai người các ngươi không hợp nhau, hiểu không?"


"Không hợp? Không, sẽ không đâu, ta không quan tâm nàng là ai. . ." Takamina vội vàng lắc đầu.


"Hắc~ tiểu nha đầu, ngươi không hiểu ý của ta rồi, ngươi hiểu rõ nàng sao? Hiểu được hoàn cảnh và cuộc sống từ nhỏ đến lớn của nàng sao? Hiểu được trách nhiệm cùng áp lực nàng mang trên lưng sao? Hiểu rõ hai chữ "Ma Vương" là nghĩa gì sao?" Ma Vương nhếch khóe miệng, dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười. <= hai cha con nhà này thích chơi trò ni quớ


"Những cái đó ta quả thật không biết." Takamina gục đầu, hít sâu một hơi, mạnh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Nhưng ta nguyện ý đi giải đáp tất cả về nàng, nguyện ý trở thành người thay nàng chống đỡ một mảnh trời để nàng có thể tự do hít thở."


"Phụt. . . ha ha ha. . ." Nghe được câu trả lời của nàng, Ma Vương ôm bụng cười thành tiếng: "Ta thực sự không biết nên làm gì với ngươi, nha đầu ngây thơ a~ nhưng mà, ta thích."


"Ý ngài là. . ." Vẻ mặt Takamina mù mịt.


"Là người ở bên cạnh Atsuko không được yếu đuối, ngươi phải trở nên mạnh mẽ, bảo vệ Atsuko, hiểu không?" Trang nghiêm, Ma Vương gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt của Takamina, như muốn xác nhận cái gì. Takamina dũng cảm nhìn thẳng hắn, một lát sau cúi gập người, tràn ngập quyết tâm lớn tiếng nói: "Ta xin ngài, hãy khiến ta trở thành một người mạnh mẽ!"


"A, đừng có tìm ta gây phiền phức, nếu như ta đem ngươi về Ma giới, bé bi nhà ta bảo đảm phá hủy cả Ma giới." Buông hai tay, Ma Vương nheo mắt lại, há miệng ha ha cười.


"Vậy, ta. . ." Vẻ mặt Takamina mờ mịt.


"Muốn mạnh mẽ, chỉ có thể dựa vào chính mình~ "


"Nhưng mà ta. . ." Chỉ là một con người bình thường a? Làm thế nào mới có thể mạnh mẽ? Sức mạnh của con người, cơ bản rất kém a! Takamina khổ não nhăn mặt, siết chặt nắm tay.


"Thế nào? Làm không được? Làm không được thì rời xa nàng, nếu như ngươi dám khiến nàng thương tâm, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết." Tiến đến gần Takamina, gương mặt Ma Vương dâng lên tàn ác, ánh mắt như là giễu cợt. "Sợ? Bây giờ buông còn kịp a."


Cơ thể theo bản năng muốn lui về sau, nhưng "Rời xa nàng" ba chữ này giống như một câu ma chú khiến Takamina chết chân tại chỗ. "Ta tuyệt đối không rời xa nàng!" Tiếng gào của Takamina hầu như dùng hết khí lực của toàn thân, liên tưởng đến khả năng "Mất đi Atsuko" thân thể của nàng giống như rơi vào biển lửa, đau đớn lan ra toàn thân nàng, mỗi một tấc thịt mỗi một sợi dây thần kinh, đem linh hồn của nàng xé đôi.


"Được, trong 3 tháng, ngươi nguyện ý tiếp nhận khảo nghiệm của ta chứ?" Ma Vương lui về sau một bước, thỏa mãn khẽ gật đầu.


"Ta đồng ý." Mỗi chữ mỗi câu, trong mắt Takamina không tìm được 1 chút chần chờ nào.


"Không tiếc tất cả, giá nào cũng bảo vệ Atsuko, cho dù phải trả bằng tính mạng?"


"Ta đồng ý!!" Takamina gật mạnh đầu, như đang lập lời thề với thần linh.


"Tốt, đừng quên lời ngươi nói hôm nay, bằng không. . ." Ma Vương kéo dài âm thanh, không khí phía sau hắn nứt ra một cái hố đen, cơ thể hắn dung nhập vào nó, từ từ biến mất.




2 nhận xét:

  1. "mỗi một thịt mỗi một dây thần kinh" Mỗi một thớ thịt thấy hợp hơn a.

    "trong mắt Takamina không tìm được 1 chút chần chờ nào." Là một chứ hen đâu phải 1, văn viết mà.

    Phải cám ơn chap này lắm lắm, sáng cn trc khi đi thi đọc nó, tâm trạng thực tốt nha.Kết quả là rớt a. ~_~.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. một tất ớ, mà chả sao ghi thành một -v-"

      Hôm nay thứ 3 mà Σ(゚д゚lll) mà rớt.... thật a....?

      Xóa