Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 29










☆ Đệ nhị thập cửu chương

















Rời khỏi, chỉ có rời khỏi, mới có thể giải thoát, mới có thể cầu Thánh thần tha thứ.


"Chúng ta là bạn bè sao." Maachan cắt đứt những lời nói lảm nhảm như thường lệ của Mariko, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình.


"Ế? Nga, đương nhiên! Đương nhiên là thế! Sao vậy?" Mariko ngẩn người, lập tức trả lời.


"Bạn bè à. . ." Maachan nhẹ cay mày, đôi mắt trầm xuống.


"Oku Manami, ngươi có tâm sự?" Mariko lo lắng nhìn sườn mặt Maachan, trông dáng vẻ như có rất nhiều tâm sự ngổn ngang, gặp chuyện trắc trở? "Có gì phiền não cứ nói ra, ta giúp ngươi a~ "


"Ngươi thực sự giúp ta?" Maachan ngẩng đầu, đôi mắt to tròn tràn ngập nước.


"Ách. . . ngươi nói ngươi muốn làm gì trước đi, được không?" Chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ như thế này của Maachan, Mariko dường như bị dọa sợ.


"Ta muốn bỏ nhà trốn đi." Maachan nháy mắt mấy cái, ánh mắt tràn đầy quyết tâm cùng kiên định của nàng.


"A? Phụt ha ha ha. . ." Mariko nhịn không được cười thành tiếng, bỏ nhà trốn đi? Nàng lúc nào học được cách nói đùa vậy, cũng chưa tới tổi nổi loạn, nói cái gì mà bỏ nhà trốn đi. . . Vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt trầm tĩnh của Maachan khiến Mariko chột dạ.


"Ngươi nghiêm túc?" Ngừng cười, nét mặt Mariko không thể tin được.


"Đúng, ta muốn rời khỏi đây." Maachan gật đầu, nhìn về viễn phương, ánh mắt lay động.


"Lý do? Muốn đi ra thế giới bên ngoài? Vậy, ngươi biết hậu quả chứ? Oku Manami, có lẽ ngươi biết mình không như một đứa trẻ bình thường, những việc ngươi làm tất cả đều phải gánh chịu trách nhiệm. Tuy rằng ta không muốn thừa nhận ngươi là đứa con của Thánh thần, là Thánh Nữ của Tòa Thánh, ngươi có biết bởi vì một lúc tùy hứng của ngươi có thể gây hại đến rất nhiều người không? Những đồng liêu kính trọng ngươi, còn có trưởng bối quan tâm ngươi. . ." Mariko càng nói càng cáu, Tòa Thánh thật sự bảo hộ nàng quá tốt, nha đầu này quả thực ngây thơ đến đáng ghét.


"Tên phù thủy ngu ngốc thân mến, ngươi giảng đạo lý với ta à?" Maachan chớp mắt mấy cái, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tà ác.


"Ách. . ." Mariko mém chút sặc nước bọt, nàng hoa mắt sao, Maachan cười với nàng?! Trên trời sẽ rớt một con cá voi xuống hả?


"Ta muốn rời khỏi đây không phải là một lúc tùy hứng đưa ra quyết định, lại càng không muốn đùa giỡn hay phản bội. . . ta đã mất đi tư cách làm người phát ngôn của thần, không thích hợp tiếp tục ở đây nữa." Maachan tiếp tục nói, vẻ mặt không thấy bi ai ngược lại còn có chút thoải mái.


"Ngươi nói bậy bạ gì đó, còn ai có tư cách hơn ngươi?! Đang yên lành, làm sao lại. . ." Mariko cố sức lắc đầu, nha đầu kia nói ngu ngốc gì a, nói nghe không hiểu gì hết, khi dễ ta không theo kịp thời đại à?!


"Ta không phải là con nít, Mariko." Maachan thở dài, vỗ vỗ vai Mariko.


"Cái này không được tính là lý do." Mariko vẫn muốn cố gắng thuyết phục Maachan.


"Vậy, ta muốn đi theo ngươi, đây có được tính là lý do không?" Maachan mỉm cười, nhìn thằng vào mắt Mariko, dường như thấu được những chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng, khiến nàng không có chỗ thoát.


"Ngươi, ngươi nói. . ." Cái này thiệt khiến Mariko choáng váng, như vừa khỏi dứt một cơn bệnh nặng thư thái tập kích toàn thân của nàng, kiềm chế kiềm chế thứ gì đó đang rít gào trong từng mạch máu, lòng nàng như được rót tràn đầy năng lượng, dạt dào trong lồng ngực như muốn nổ tung, "Ta ta ta. . ." Mariko kích động đến líu lưỡi, nàng muốn nói gì? Này! Ông trời, ta không biết a! Bây giờ nàng chỉ muốn ôm lấy Maachan xoay mấy vòng, rồi xoay qua nói với cái đám người bảo thủ kia tuyên bố: "Bọn kia~ Thánh Nữ của các ngươi, bị ta cuỗm đi rồi~ "


"Không muốn?" Maachan nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Mariko, nhịn không được nhẹ cười thành tiếng.


"Làm sao có thể! Nghìn lần đồng ý vạn lần đồng ý!" Mariko cười đến hai mắt nhắm tít, mở rộng vòng tay, một bên ôm Maachan trái ba vòng phải ba vòng một bên suy nghĩ sáng kiến "Bỏ trốn" vĩ đại, "Ngươi muốn đi đâu? Mỹ? New Zealand? Nam phi hay Đông Á. . ."


"Ta muốn đi. . . nơi nào có ngươi." Nhỏ giọng nói, Maachan nhắm mắt lại, tựa vào lòng Mariko, an tâm như được ôm trọn cả thế giới.


Hai người ước định 12 giờ đêm ba ngày sau bỏ trốn, nhưng đến ngày hẹn ước, Mariko không có xuất hiện, đau khổ đợi đủ một tuần, thương tâm thất vọng. cuối cùng Maachan quyết định bỏ đi một mình.


"Ế? Mariko, đây là ngươi không đúng rồi, sao lại có thể thả bồ câu nhà người ta a?" (Chắc là ăn trộm được rồi lại thả mất) Nghe đến đó, Yuko nhịn không được mà lắc đầu liên tục, lên tiếng cắt lời Yuki.


"Ngươi nghĩ ta muốn a. . ." Mariko như lâm vào hồi ức, biểu tình rầu rĩ, dáng vẻ rũ rượi.


"Chuyện này ngươi hỏi Acchan là biết." Mariko nặng nề thở dài một hơi, chỉ chỉ Acchan.


"Ta? Ta biết gì đâu." Acchan khoanh tay, một bộ dáng không liên quan tới ta.


"Acchan, đừng vậy a, ngươi đã quên lần trước ngươi cứu ta hả? Cái lần ta mém chết." Mariko cau mày nhắc nhở, Acchan nàng chẳng lẽ dễ quên như thế.


"Nga. . . ta nhớ rồi, cái lần ngươi nửa chết nửa sống hấp hối ngã vào cửa hàng của ta à." Acchan lạnh lùng nghiêm mặt nghiêng người liếc Mariko, hừ nhẹ một tiếng.


"Ha ha, Acchan tuy rằng ngoài miệng nói không quan tâm, kỳ thực là một người rất nhẹ dạ, nếu không ngươi sẽ không cứu ta đâu." Mariko tủm tỉm cười, nói.


"Ngươi còn dám nói." Acchan bĩu môi, sắc mặt bất thiện, "Chọc cho ta một đống phiền phức, đám chó điên giúp đỡ Tòa Thánh đến bây giờ vẫn còn lảng vảng gần cửa hàng của ta."


"Ừa, Acchan, cám ơn nga." Mariko nhàn nhạt mỉm cười, nhìn Acchan, trong mắt tràn đầy cảm kích.


"Được rồi, đừng có tạo cái dáng dịu dàng đằm thắm đó, ta muốn nôn, phóng điện, Moe vân vân cho các bé loli nhà ngươi là đủ rồi." Yuko yếu ớt chen vào, Acchan còn làm vẻ bí hiểm a, nàng khiến quần chúng vây xem bị áp lực lắm nha!


"Tế bào não của ngươi đều dùng để tán gái hết hả?" Acchan lắc đầu, trầm giọng lên tiếng: "Mariko sỡ dĩ hôm đó không xuất hiện là bởi vì nàng gặp mười mấy tên Hồng y giáo chủ của Tòa Thánh phục kích. Tình hình chiến đấu thảm khốc như thế nào ta không biết, nhưng người này chạy tới chỗ của ta thì chỉ còn nửa cái mạng. Đừng có trông nàng khỏe mạnh ngoan cường như thế mà lầm, lần trọng thương kia, khiến nàng như thây ma nằm liệt giường hết nửa tháng."


Trong phòng, dựa lưng vào cửa phòng, Maachan yên lặng nghe hết tất cả, khóe mắt cay cay, tầm nhìn từ từ nhòe đi.


"Này này, hình tượng của ta a, cái gì mà như thây ma, làm gì nghiêm trọng thế, chỉ hôn mê thôi mà. . ." Mariko yếu ớt lên tiếng kháng nghị.


"Phải rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ ngủ luôn, định dùng di chúc của ngươi làm một cái tang lễ hết sức hoa lệ a." Acchan cười to.


"Ta cám ơn ngươi a, còn nói cái gì di chúc, xùy xùy, bậy bạ bậy bạ. . ." Mariko tức giận trở mình xem thường, người này là sao a! Tổn hại bạn bè như thế hả!


"Yuki, sau đó thì sao? Các nàng như thế nào?" Mayuyu hiếu kỳ như trước, Mariko không xuất hiện, Maachan làm cách nào trốn ra? Lại còn đi đến Nhật Bản?


"Sau đó? Ha ha. . . chờ cho đến khi Mariko đi tìm Maachan, nàng đã sớm rời khỏi Itali đi đến Nhật Bản rồi." Mayuyu hiếu kỳ nghe, Yuki rất thỏa mãn.


"Người của Tòa Thánh không tìm Maachan sao?" Cục cưng tiếp tục lên tiếng hiếu kỳ.


"Sao lại không tìm a, Thánh Nữ của bọn họ mà~ đây cũng là một điểm ta thích ở Maachan, nàng a, vì tránh né tai mắt của Tòa Thánh, trong người không xu dính túi không có giấy chứng minh, nàng cởi bỏ quần áo của Tòa Thánh giả bộ thương cảm, hù được mấy tên cảnh sát ngu ngốc tưởng nàng lạc mất cha mẹ bị người xấu dụ dỗ đến Itali, dòng máu lai Nhật. . . Nói chung, nha đầu kia rời khỏi Châu Âu, xác thực nếm không ít đắng cay." Cư nhiên lại có thể nghĩ đến giả trang thành người Nhật Bản, mượn sức mạnh của Thánh thần để dối lừa thế nhân, thậm chí lừa dối cả chính mình, Oku Manami, ngươi thật đúng là không đơn giản.


Ánh mắt Yuki có chủ ý mà quét về phía cánh cửa phòng đã đóng chặt, tiếu ý trong mắt càng đậm.


2 nhận xét:

  1. ôi, chuyện tình già loli và loli sao mà bi thương thảm não thế không biết
    thank you bé iu

    p/s: gửi bé iu nghìn tim

    Trả lờiXóa