Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 33








☆ Đệ tam thập tam chương
















"Hay là trở lại xin lỗi a. Nhưng mà. . . làm thế nào mới trở lại được?" Takamina rối loạn ôm đầu, đau khổ suy tư cách quay lại cửa hàng.


Có! Gần đây Maachan hay ra ngoài dạo phố cùng Mariko phải không? Nếu hên hên nói không chừng có thể gặp được các nàng. . . đầu óc nóng lên, Takamina lưng đeo balô chạy một nước tới trước cửa công viên.


Thở gấp, Takamina lau mồ hôi trên trán, chống đầu gối đỡ thân, tự giễu cười nhẹ thành tiếng. Nàng đang làm gì thế này? Nàng sao lại quên Mariko không phải là người bình thường, phạm vi hoạt động lớn, căn bản không có khả năng tìm được. . .


"Takamina, ngươi ở đây làm gì thế?" Takamina thấp đầu than thở, thình lình trước mặt xuất hiện hai cái bóng dáng cao lớn lại càng hoảng sợ. Trên đời này thật sự có một chuyện trùng hợp đến thế?! Takamina khó tin nhìn chằm chằm hai người trước mặt, chỉ thấy Mariko cười tủm tỉm nắm tay Maachan, khóe miệng còn vương lại một chút bọt sữa, Maachan bị nắm tay vẻ mặt ngượng ngùng bĩu môi, gương mặt hơi phiếm đỏ, yên lặng ăn cây kem sữa trong tay.


"A! Là các ngươi, thấy các ngươi thật tốt quá!" Takamina vểnh môi đang muốn tiếp lời, đã thấy sắc mặt Mariko cùng Maachan biến đổi, nhìn chằm chằm sau lưng nàng.


Phía sau nàng có gì hả. . . Takamina theo tầm nhìn của các nàng quay đầu lại, phía sau cách đó không xa chẳng biết xuất hiện hai người ngoại quốc cổ quái mặc trường bào đỏ từ khi nào, đang dùng ngôn ngữ nàng nghe không hiểu thì thầm với nhau.


Chính xác, hai người kia chính là Tây Đa Mỗ cùng Carlos.


Tây Đa Mỗ vỗ nhẹ bờ vai của Carlos, ý bảo hắn lui ra sau, một mình tiến đến, mỉm cười hướng Maachan thi lễ: "Thánh nữ đại nhân." Tây Đa Mỗ nói tiếng Itali, Takamina nghe không hiểu,  còn Maachan lại làm bộ nghe không hiểu. Nàng hiện tại là "Người Nhật Bản" cho nên hai con tinh tinh mặc áo đỏ quỷ rống quỷ gọi cái gì rứa.


Quét mắt liếc hắn, tâm tình trên mặt Maachan không có gì biến đổi, vẫn như trước, chu cái miệng nhỏ ăn ăn kem. Nhưng Mariko thì cảnh giác tiến đến trước một bước, đem Maachan che chở sau lưng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tây Đa Mỗ, giống như đang nhìn kẻ thù giết cha.


"Thánh Nữ đại nhân, không ngờ ngài tự ý rời bỏ Thánh vực là để làm bạn cùng bọn tà nghịch, ha ha. . . Nếu để cho Đại giáo chủ biết, ngài đoán ông ấy sẽ thế nào?" Khóe miệng Tây Đa Mỗ khẽ run, dùng tiếng Nhật không sành sỏi nói.


"Ngươi. . ." Mariko đang muốn nổi giận, lại bị Maachan túm ống tay áo lại.


"Tây Đa Mỗ, thay ta nói lời xin lỗi tới Đại giáo chủ, ta không làm Thánh Nữ nữa." Maachan ăn sạch miếng kem cuối cùng, phủi phủi tay, nhìn về phía Tây Đa Mỗ, vẻ mặt hờ hững.


"Thánh Nữ đại nhân, ngài nói gì vậy, ngài là người được thần lựa chọn, Tòa Thánh hao hết tâm sức bồi dưỡng Thánh Nữ đương thời, là tồn tại một độc nhất vô nhị chí cao vô thượng. . ." Tây Đa Mỗ kéo dài thanh âm, trên mặt không còn dáng vẻ cung kính nữa.


"Cái gọi là Thánh Nữ, chỉ là một người không có tự do, không có tình cảm, ngồi ở Thánh điện để người chiêm ngưỡng một con rối mà thôi." Maachan nhìn Mariko bên cạnh, gương mặt lộ ra một nụ cười bình tĩnh. Mariko lặng lẽ nắm chặt tay Maachan, mím môi đau lòng.


"Tây Đa Mỗ, ngươi không cần nhiều lời hao nước bọt, ta sẽ không theo các ngươi." Maachan xoay người đưa lưng về phía Tây Đa Mỗ, thấp giọng nói.


"Thánh Nữ đại nhân, ngài làm như vậy không thấy có lỗi với Đại giáo chủ đã khổ tâm đào tạo ngài sao?!" Carlos vẫn im lặng buồn bực, đột nhiên cao giọng chen vào.


"Xin lỗi." Thân thể Maachan run lên, nhẹ bỏ lại một câu, biểu tình trên mặt Carlos tràn đầy thất vọng.


"Ngươi không có lỗi với ai cả, ngươi không cần xin lỗi bất cứ ai." Mariko nhẹ ôm Maachan vào lòng, ở bên tai nàng thấp giọng nói, ánh mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị, "Mặc kệ là ai, cũng đừng mơ tưởng đem người cướp đi khỏi ta."


"Mariko. . ." Maachan mở to mắt, đang muốn nói lại bị Mariko đặt một ngón tay lên miệng.


"Xuỵt. . . tất cả giao cho ta xử lý." Mariko nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười tràn đầy tự tin kèm theo khí thế, buông cái ôm, vẫy vẫy Takamina đứng một bên "Coi kịch", "Takahashi, thay ta trông chừng nàng."


"Ta? Này, nhưng là ta. . . cái này. . ." Takamina ngẩn người, vẻ mặt khẩn trương. Trông chừng? Ai trông chừng ai a? Lực phá hoại cấp độ như Maachan lấy cơ thể phàm nhân như nàng làm sao trông chừng a! Mariko căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt, xoay người tiêu sái(Bước đi rất lãng tử, rất ngầu :v), đi nhanh đến trước mặt Tây Đa Mỗ bình tĩnh nhíu mày: "Đến đây."


"Hừ, tên chướng mắt, mà, ngươi trông rất quen mắt a, để ta nhớ, a. . . ngươi không phải cái tên ngu xuẩn không biết sống chết xông vào Tòa Thánh sao, mạng lớn thật a. . ." Tây Đa Mỗ bất động thanh sắc quay qua Carlos ra hiệu, nhìn Mariko từ trên xuống dưới, gương mặt miệt thị.


"Nhờ phúc, chết không được, thất vọng sao?" Mariko nhếch khóe môi, nụ cười tà mị. Đánh nàng trọng thương, hại nàng cùng Maachan suýt nữa mất nhau, nàng một ngày cũng chưa quên đâu.


"Ha ha, tên yêu ma bắt cóc Thánh Nữ, muốn chết? Ta tất nhiên rất vui vẻ thành toàn. . ." Tây Đa Mỗ nói, đột nhiên khom lưng phóng tới Mariko. Bàn tay hắn tuôn ra ánh sáng hình cung, trực tiếp đánh vào mặt Mariko. Cùng một lúc, Carlos từ bên cạnh đánh tới, trong tay cầm thập tự kiếm màu bạc, bổ vào đầu Mariko. Nếu như tránh được công kích của Tây Đa Mỗ, Mariko tất nhiên sẽ bị bảo kiếm của Carlos đánh trúng. Chiêu đánh lén này nhìn vô cùng hoàn hảo, kỳ thực trăm ngàn chỗ hở, cái khác không nói, chỉ cần người bị tập kích đã sớm phòng bị với họ, chiêu đánh lén này y như xiếc khỉ.


Mariko hừ lạnh một tiếng, từng đánh nhau với bọn chúng chả lẽ nàng không biết bọn họ ra chiêu đê tiện đến cỡ nào? Nàng không tránh né, trong lòng nổi lên lục quang, một cây pháp trượng đầu lâu đính lục bảo thạch xuất hiện trong tay nàng. Nắm chặt ma trượng, Mariko cầm lấy ma trượng hướng Tây Đa Mỗ đánh ra song chưởng, hai luồng phép thuật chạm lẫn nhau, bộc phát khí lưu cường đại nhiễu loạn tầm nhìn Carlos. Nhân lúc này Mariko xoay người một cước đá Carlos bay lên không, nương lực phản hồi bức Tây Đa Mỗ lui về sau mấy bước, vững vàng rơi tại chỗ.


"Đã hơn một năm rồi, các ngươi một chút cũng không có tiến bộ, thật khiến ta thất vọng a." Mariko đem ma trượng ôm trước ngực, tà tà cười, "Để ta rèn đúc các ngươi cho tốt. . ."


Tây Đa Mỗ cùng Carlos xanh mặt, liếc mắt nhìn nhau, hét lớn một tiếng cùng lúc xông đến Mariko. Mariko cầm ma trượng trong tay, đánh nhau với hai người đó như dạo chơi, thần thái ung dung, chỉ có mặt trời nóng nực khiến nàng đổ mồ hôi mới lộ ra một chút uể oải. Đánh nhau hơn mười phút, Tây Đa Mỗ cùng Carlos không chỉ không chiếm được thế thượng phong, trái lại còn bị thương nhiều chỗ, dáng vẻ chật vật chịu không nổi.


Người này so với một năm trước càng khó đối phó. . . Tây Đa Mỗ thở hổn hển, chau mày, xem ra hắn phải lấy binh khí ra đối phó với nàng. Tuy rằng chưa xin phép Đại giáo chủ, nhưng mà đụng tới tình huống đặc biệt, Đại giáo chủ chắc sẽ không trách tội hắn. . . Ánh mắt Tây Đa Mỗ sáng lên, từ trong giáo bào móc ra một chiếc hộp được bao bằng vải đỏ.


"Đó là. . ." Vẫn chú ý đến trận đấu Maachan nheo mắt lại, trong lòng khơi lên một dự cảm bất thường.


"Tây Đa Mỗ đại nhân!" Vẻ mặt Carlos sợ hãi nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay Tây Đa Mỗ, "Không lẽ ngài muốn. . ." Tây Đa Mỗ không để ý đến Carlos, miệng hắn lẩm bẩm, mở nắp hộp, hai tia sáng một bạc một vàng từ trong hộp bắn ra, đan xen lẫn nhau xông đến chân trời. Hai luồng ánh sáng gai mắt từ trong hộp bay ra, va vào không khí trong nháy mắt biến to, đuôi chìa khóa hình khuyên, mũi nhọn của chìa khóa xuất hiện một lưỡi dao hình cung, đem hai chiếc một vàng một bạc biến thành hai chiếc chìa khóa thật lớn, nhắm mắt lại, Tây Đa Mỗ tự tin nở ra một nụ cười.


"Chìa khóa của Thánh Peter!" (Không biết có thật không, search không ra) Đúng là một trong ba thánh vật, Chìa khóa của Thánh Peter! Không ổn, Mariko có nguy hiểm!! Maachan kinh hô một tiếng, lúc này phi thân đến đem Mariko che chở ở phía sau, đôi mắt gắt gao nhìn Tây Đa Mỗ.




3 nhận xét:

  1. "Takamina khó tin nhìn chằm chằm hai người trước mặt, chỉ thấy Mariko cười tủm tỉm nắm tay Maachan, khóe miệng còn vương lại một chút bọt sữa, Maachan bị nắm tay vẻ mặt ngượng ngùng bĩu môi, gương mặt hơi phiếm đỏ, yên lặng ăn cây kem sữa trong tay."

    hehe, 2 con người này mới làm gì vậy ta ^_^ ,hố hố hố , thank bé iu nhiều nhiều

    Trả lờiXóa