Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

[Fanfic][Edit] Ma nữ tiện lợi điếm Chương 37









☆ Đệ tam thập thất chương
















"Hắn vừa nói gì với ngươi?" Sau khi Ma Vương rời đi, Acchan liền vọt đến trước mặt Takamina.


"Atsuko, cám ơn ngươi đã để ta ở lại bên cạnh ngươi." Takamina chậm rãi nói, giọng điệu có chút trầm thấp.


"Hả?" Acchan cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, những lời muốn nói tất cả đều nuốt trở lại.


"Ta. . . có thể tiếp tục, không, là vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngươi không?" Hít sâu một hơi, Takamina chờ mong nhìn sâu vào đôi mắt Acchan, cố gắng nhìn thấu linh hồn ẩn sâu nhất trong đôi mắt đó.


Chỉ thuộc về nàng, lưu luyến linh hồn của nàng.


"Ngốc. . . chúng ta về nhà thôi." Nắm tay Takamina, Acchan nhếch khóe miệng lộ ra một độ cong duyên dáng, nháy mắt, hai linh hồn quấn quít nhau từ trong lòng bàn tay phóng ra những bông hoa hạnh phúc.


"Hả? Ừa!" Atsuko, ta sẽ cố gắng, cố gắng trở thành một người có đủ tư cách ở bên cạnh bảo vệ ngươi, giúp đỡ ngươi. . .



...




Vài ngày sau, Takamina nhân lúc Acchan còn đang ngủ nướng, đem các nhân vật "Lợi hại" mà nàng biết triệu tập tất cả lại.


"Cái gì? Ngươi muốn chúng ta. . . huấn luyện ngươi?" Yuko lui về sau, biểu tình có chút khoa trương.


"Phải, ta xin các vị, ta muốn trở nên mạnh mẽ, xin các ngươi giúp ta!" Gập người, vẻ mặt nghiêm túc của Takamina khiến mọi người trầm mặc.


"Nhưng mà. . . ngươi là con người a. . ." Trở nên mạnh mẽ, nói giỡn sao. Trầm mặc nửa ngày, Haruna chọt chọt cằm, một bộ dáng vô cùng khổ não, nhẹ giọng mở miệng.


"Xin các ngươi, giúp ta!" Takamina quỳ xuống đất, gập người, lạy.


Ánh mắt mọi người bất tri bất giác đều tập trung vào Mariko cao cao tại thượng, như bị giáo nhọn đâm vào lưng, Mariko vội vàng nâng Takamina dậy: "Này này? Đứng lên mau." Nhìn trái nhìn phải, mọi người dường như đều có ý muốn giúp Takamina, Mariko nhún vai, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Chúng ta. . . giúp ngươi là được."


Nhưng mà. . . giúp như thế nào? Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt đều mờ mịt.



- Đặc(biệt) huấn(luyện) ngày 1, "Tham quan" lâu đài của Yuko. -



Giữa lâu đài, đại sảnh trống trải, Yuko và Takamina đang cùng nhau làm nóng cơ thể, Yuko hiếm thấy bỏ trang phục bình thường mà mặc đồ thể dục, ngoài ý muốn là nhìn rất hợp. Còn Haruna thì mặc Kimono, ngồi trên ghế cười tủm tỉm mà uống. . . trà đá.


Ách. . . trà có nóng đến tay Haruna cũng sẽ biến thành trà đá thôi. . .


"Ừm, hôm nay do chúng ta đến hướng dẫn ngươi, tăng sức mạnh cơ bản." Làm nóng cơ thể xong, Yuko làm một bộ dáng thầy giáo nghiêm túc, vỗ vỗ vai Takamina. Takamina cảm động mà cố sức gật đầu, sẽ, nàng nhất định sẽ kiên trì làm tốt nhất!


Ba tiếng sau. . .


"Đừng lười biếng! Nâng lên hạ xuống một trăm lần nữa!" Yuko la lối, đứng bên cạnh Takamina ướt dẫm mồ hôi mà khua tay múa chân.


"Yuuchan hung dữ nga. . ." Haruna đứng bên cạnh "Xem kịch" đột nhiên tiến đến, từ đằng sau ôm lấy Yuko, đem cằm đặt lên vai nàng.


"Hả? Nhưng mà. . ." Yuko vô thức muốn phản bác, vừa quay đầu lại nhìn thấy gương mặt Haruna gần trong gang tấc, nhất thời cả kinh im bặt.


"Nyan, NyanNyan. . ." Huyết áp tăng cao, Yuko vì xấu hổ mà cùng Takamina vì mệt mỏi mà xụi lơ gương mặt cả hai đỏ hoe tôn nhau lên, vô cùng thú vị.


"Ô. . ." Nhắm mắt lại, vẻ mặt Haruna an tâm mà tiến vào mộng đẹp.


Cho đến khi lông mi kết thành băng, Yuko mới bất tri bất giác hô to: "Lạnh, lạnh, lạnh chết được. . . NyanNyan ngươi tỉnh a a a. . ." Khóc không ra nước mắt, thanh âm Yuko biến mất trong không khí, ánh trăng tiến vào làm lóe sáng một khối băng lớn.


"Ai tới cứu ta a. . ." Bị tạ đè tới thở không nổi, Takamina yếu ớt la vang dội thật lâu trong đại sảnh.


"Ô. . ." Haruna như không cảm thấy gì, vẫn ngủ say như trước. . .




- Đặc huấn ngày thứ 2, Phù thủy nhà đại mạo hiểm. -




Tòa nhà tọa lạc tại một tòa nhà ở trung tâm thành phố, Takamina ấn chuông cửa nhà "Shinoda".


Ở một nơi bình thường như vậy, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra a. . . Takamina bất an mà nhìn xung quanh, Phù thủy không phải tất cả đều ở nhà gỗ trong rừng sâu sao. . .


"Ca-ri ô a!" Cánh cửa đột nhiên bật mở, lộ ra gương mặt dính đầy Cà-ri của Mariko.


Tim đập mạnh, Takamina trừng lớn mắt, sợ sệt nửa ngày mới chậm chậm mở miệng: "Ách. . . q-quấy rầy rồi." Đó là cái quỷ gì a! Mặt nạ Cà-ri hả? Cứu mạng a! Cái mùi đó sẽ giết chết người a! Làm xiếc khỉ trét lên mặt vậy không cảm thấy cay sao?


Takamina nhăn mặt, trong lòng thầm xem thường đồng thời không khỏi bội phục chính mình, đối mặt với đàn quái nhân này biểu hiện càng lúc càng bình tĩnh.


"Ngươi có giả ngu cũng không ghẹo được nàng đâu." Từ phía sau Mariko đi ra, Maachan tiện tay đem khăn mặt cho nàng.


Không, kỳ thực đã khinh thường rồi chỉ lười nói ra khỏi miệng thôi. Takamina xấu hổ cười, vừa định mở miệng lại bị Mariko cắt đứt: "Hờ. . . tế bào hài hước của nàng bị thiếu ta biết làm sao a, nhất định phải đổi loại Cà-ri, đúng đúng, bài học hôm nay chính là ăn Cà-ri! Ta đây có Cà-ri xanh Cà-ri đỏ Cà-ri vàng. . ." Vội lau Cà-ri trên mặt đi, hai mắt Mariko sáng lên, nhìn chằm chằm Takamina, nhếch miệng cười.


Ăn Cà-ri? Đùa gì vậy! Tiếng chuông lòng của Takamina đột nhiên trổi dậy, xoay người bỏ chạy. Đáng tiếc chạy được hai bước đã bị Mariko túm trở lại.


"Á? Oa oa oa. . ." Bị Mariko dùng phép trói Takamina lại, vẻ mặt Takamina đầy nước mắt, các loại đủ màu đủ mùi Cà-ri nước Cà-ri bột đang cuồn cuộn không ngừng mà trút vào trong miệng nàng.


Chết, là đây sao. . . a. . . thiệt an tĩnh. . .


"Ngươi dừng tay coi! Ngươi muốn bị điếm trưởng ngâm vào bột Cà-ri rồi đút cho chó địa ngục ăn hả?" Cảm thấy có gì đó không được bình thường Maachan tiến đến bắt cánh tay Mariko, lớn tiếng quát bảo ngừng lại.


"Aha, không cẩn thận. . . hình như. . . làm. . . quá. . . một chút. . . rồi. . ." Thở hồng hộc, "Hưng phấn quá. . ." Gương mặt Mariko đỏ ửng quỷ dị. Sợi dây biến mất, Takamina xụi lơ ngã xuống đất.


"Thật là, mỗi lần đều phải dọn dẹp hiện trường cho ngươi." Maachan duỗi tay, lòng bàn tay hướng đến Takamina đang bất tỉnh, bạch quang từ cây thập tự giá trên người bắt đầu phát sáng.


"Manami là tốt nhất~ yêu ngươi nhất~ " Mariko kề mặt lên lưng Maachan, như một con cún con ở cổ nàng cọ tới cọ lui.


"Đừng có dựa gần ta, nóng!" Maachan một tay chụp mặt Mariko, gương mặt nàng đỏ bừng.


"Phụt~ xấu hổ kìa a~ " Mariko nháy nháy mắt với Maachan, một màn kẻ chạy người truy lần thứ 2 bắt đầu.


"Ai xấu hổ hả, ngươi mới xấu hổ, cả nhà ngươi đều xấu hổ!!"


Hơ. . . vừa rồi hình như mình thấy. . . Sông Tam Đồ(Sông của địa ngục ớ). . . Takamina nằm trên mặt đất, mơ mơ màng màng khép mắt lại.




- Đặc huấn ngày thứ 3, "WTomo" Unknown. -




Itano cùng Kasai đang trong "Tổ ấm tình yêu", Takamina ôm một ly trà, ngơ ngác ngồi trên Sofa.


Nhìn hai người trước mắt bé bé yêu yêu, Takamina xấu hổ mở miệng: "Cái kia. . ."


"Tomo! Chiyuu!!" Itano xiên một miếng bánh kem, đưa vào miệng Kasai.


"Tomotomo~ chiyuu~ chiyuu~ " Kasai nâng tách trà, đưa tới môi Itano.


Nàng đương nhiên không phải cái loại người thích nhìn cảnh tượng này, chỉ là hôm nay nàng đến đây hình như là vì mục đích đặc huấn. . .


Takamina khẽ cắn môi, lên tiếng tiếp: "Ta nói. . ."


"Tomo~ chiyuu~ chiyuu~ " Ngậm trà trong miệng, Itano nghiêm mặt đến gần Kasai. . .


"Chiyuu!!"


Các ngươi coi ta là không khí sao?! Nể mặt người thứ 3 vô tội ở bên này một chút đi chứ! Rõ ràng ở cùng một phòng mà lại như cách một cái vũ trụ. . . Takamina ôm mặt, giật giật khóe miệng: "Các ngươi. . ."


"Tomo! Chiyuu!!" Ngươi một miếng ta một miếng. . .


"Tomotomo~ chiyuu~ "Ngọt ngọt ngào ngào, màu hồng phấn hồng phấn. . .


"Được rồi, ta chịu thua. . ." Đứng dậy thở dài, Takamina buồn bã đi về.





3 nhận xét:

  1. ôi trời, đặc huấn, tội chưa.....

    nhà tomotomo so sweet nhá, ta có thể tưởng tưởng ra cảnh tim bay đầy nhà , hố hố hố ...^_^

    nhà marimaachan thì hài nhỉ...

    túm lại tội coh takamina, sau 3 ngày đặc huấn chả học dc gì á, có chăng là học được những cử chỉ tình củm của nhà tomo mà về chiều chuộng acchan thôi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :v hắn mà học được thì ra trường lâu rồi ss :v cái tên này ngàn năm không đổi

      Xóa
  2. Tội Taka quá đi, nhờ ai ko nhờ, dại dột nhờ cảm đám phá làng đó a.

    Trả lờiXóa