Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

[Fanfic][Edit] Gửi đến người tôi yêu - Chương 3




Queo câm bách. Đấu tranh tư tưởng dữ dội mới leo lên edit ( ´ ▽` ) 

Tiểu Yuu trong đây thiệt nguy hiểm nhá (¬_¬")







Chương 3



















【Mùa hè 13 tuổi.】



——————————————————



13.



【Không được nói cho người khác biết, chuyện ta thích Acchan.】


Nàng nói, sờ sờ đầu ta. Gió biển thổi đến khiến mái tóc của nàng rối tung, cản trở ánh mắt của nàng, bị nàng gạt ra.


【Tại sao không thể nói cho người khác biết.】 Ta Thủ Ngữ hỏi nàng.


Bình thường nàng nói thích ta, ai cũng biết.


"Vậy ngươi sẽ nói cho người khác biết sao." Nàng nói.


Ta không có thói quen đem loại chuyện này đi nói với người khác, nàng biết, còn cố tình nói như vậy.


Ta nói, nàng tuyệt đối không thể khiến cho người khác thích nàng được.



14.



Nàng mặc váy ngắn, một tay đè chiếc mũ rơm đi ra biển đạp những ngọn sóng. Mẹ nói con gái nhà Oshima trưởng thành sớm, ta cảm thấy nàng rõ ràng là một đứa con nít. Giẫm lên mấy ngọn sóng biển thôi mà cũng vui vẻ tới vậy.


"Acchan, có cua biển~ " Hai tay nàng chụp nó lại hướng ta réo, "Nhanh tới đây nhanh tới đây~ "


Ta ngồi ở bãi cát bên cạnh tảng đá, không muốn để ý tới hành động trẻ con của nàng. Nàng chạy tới kéo ta đến đó, để ta ngồi xổm xuống nhìn nàng đào cua biển. Nàng y như con chuột nhỏ, hai tay nhào về phía trước đào đào, chỉ chốc lát thì đào ra con cua biển tội nghiệp. Nàng mở tay của ta ra, đem con cua biển bỏ vào.


Đồ xấu xa!


Con cua biển kẹp vào bàn tay ta, ta cố sức vẫy, vẫy thế nào nó cũng không đi. Nàng từ đầu đến cuối đã ngồi đó cười, cười một hồi lâu rồi mới dừng lại.


"Acchan! Acchan! Đừng vẫy! Buông ra!" Nàng bảo ta đem tay thả vào biển, cua biển gặp nước sẽ buông tay của ta ra để trở về biển rộng.


Đồ xấu xa.


Nàng cầm tay ta nhìn vào vết thương bị cua kẹp, lúng túng nói xin lỗi. Ta giơ tay lên lau nước mắt, ta thực sự cảm thấy nàng rất đáng ghét.


"Đừng khóc a." Nàng dùng ngón tay lau nước mắt ta, "Khóc nhưng không phát ra được âm thanh nào, im lặng khóc như thế, làm lòng ta cũng tan nát."


Xấu xa.


Rõ ràng là ngươi đem cua biển bỏ lên tay ta.


Ta giơ tay đánh nàng, đánh vào lỗ tai mềm nhũn của nàng.



15.



Ta không thích nàng, nhưng ta không có người bạn nào khác. Con nít các nhà gần đó đều nhỏ hơn ta, ta không muốn cùng bọn chúng chơi nặn tượng đất. Yuko đạp xe mang ta đi xa một chút, dọc theo đường cái phía bắc có một thung lũng, bên trong nở đầy hoa dại. Nàng kết thành vòng hoa đặt trên đầu ta, bắt thật nhiều côn trùng bỏ vào lồng sắt.


Nàng thích côn trùng, nhà nàng còn nuôi một con bọ cánh cứng. Nàng còn chuẩn bị nuôi thêm một con nhện khổng lồ, ta nói với nàng chỉ cần nàng dám nuôi ta sẽ không qua nhà nàng nữa. Nàng mới tiếc nuối buông tha nó.


Chúng ta cùng nhau ngủ trên một sườn núi cao, ở đây không có sâu. Nàng nằm xuống, nói chuyện phiếm với ta. Chúng ta thường sơ ý ngủ quên, lúc tỉnh lại thì đã là hoàng hôn rồi. Trời tối đen về đến nhà sẽ bị mắng, Yuko nhanh chóng đạp xe về, ta chỉ một tay vịnh vòng hoa trên đầu, một tay ôm chặt thắt lưng của nàng.


Có một thời gian nàng không thích buộc tóc, gió thổi làm tóc nàng đều đánh vào mặt ta. Ta đem mặt dán vào lưng nàng, ngăn mấy sợi tóc đáng ghét này.



16.




Yuko trông rất nhỏ con. Nàng hình như cũng không cao lên nữa, nàng nhất định sẽ không cao lên nữa, điều đó làm ta rất vui.


Như vậy ta có thể áp bức nàng.


Lúc trước nàng luôn để lưng nàng đè lên vai ta, bây giờ tới lượt ta đè vai nàng lại. Nàng làm bộ không có sức lực bị ta đè ngã lên đất, ta ngồi trên lưng nàng đánh nàng mấy cái.


【Chơi không vui gì cả.】


Đập thêm vài cái.



17.



Yuko thích trèo cây, lấy tổ chim, bắt bọ cánh cứng. Có lần nàng ngã từ trên cây xuống, sống lưng bị thương. Bác sĩ nói nàng có khả năng sẽ không thể đứng dậy được nữa, sau đó lại nói nàng có khả năng sẽ không thể đi đứng bình thường.


Lúc đó nàng luôn nằm ở bệnh viện một mình, mẹ đưa ta đến bệnh viện thăm nàng, nói chuyện với nàng. Nàng trở nên không thích nói chuyện nữa, luôn ngây người một mình. Nàng không nhìn ta ta có Thủ Ngữ nàng cũng không biết ta đang nói gì, nên ta chỉ cố gắng ngẩn người với nàng.


Có ngày nàng hỏi ta, nếu như nàng không đứng lên được nữa thì phải làm sao bây giờ.


【Giống như ta cả đời không nói chuyện được hả?】


Nàng sửng sốt một chút: "Ừ."


【Ngươi có thể làm nhà tiểu thuyết, vẽ manga.】 Ta nói với nàng, 【Ngươi còn có tay.】


【Không thể phát ra tiếng, ta có thể Thủ Ngữ. Không thể đi được, Yuko cũng có thể làm được rất nhiều việc. Nếu như chỉ mù quáng quan tâm đến thứ mình mất đi, thì sẽ mù quáng không nhìn thấy bản thân mình còn gì.】 Ta ngừng một chút, 【Ngươi còn có cha, anh hai, còn có bạn bè, còn có ta.】


Nàng xoay mặt đi yên lặng khóc. Nàng nói đúng, nếu như khóc không phát ra bất cứ tiếng nào, sẽ làm người khác rất khổ sở.


Hai tháng sau nàng có thể đứng lên đi lại, bác sĩ nói nàng hoàn toàn có thể bình phục. Lời bác sĩ nói hoàn toàn không thể tin tưởng, bọn họ luôn ăn nói bừa bãi.



18.



"Lời bác sĩ nói nghìn vạn lần đừng tin." Yuko cũng nói như vậy, "Acchan cũng nhất định có thể nói chuyện, một ngày nào đó ta sẽ nghe được âm thanh của Acchan."


Ta cũng muốn nghe được âm thanh của chính mình.


Ta gật đầu với nàng, nói cho nàng biết ta cũng sẽ nỗ lực đến ngày đó.



——————————————————





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét