Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

[Fanfic][Edit] Lý do tôi không thể yêu Chương 7




Quà tết cho shipper Atsumina (^ ∀^)

Mọi người năm mới vui vẻ - Sức khỏe dồi dào - Vạn sự như ý (^ ∀^)

Tiếp tục ủng hộ Atsumina và Thánh nha (=´∀`)人(´∀`=)


P/s: 3 chap này là Thánh edit lâu rồi, không phải Thánh siêng đâu =))





 Chương 7













Có một thời gian trước trước đó, Tiểu Ải Tử không bao giờ cùng mọi người đi dạo phố. Theo lời Tiểu Ải Tử nói, "Có cảm giác người khác luôn nhìn tớ, tớ muốn có một người khiến tớ tự do thoải mái thoát khỏi tất cả". Tiểu Ải Tử lúc đó rất nghiêm túc nói cho cô biết, thật ra thì nó phủ nhận toàn bộ những gì cô nghĩ. Bất quá cô hiếm khi thấy Tiểu Ải Tử giận dữ phản kháng lại cô, có bạn bè cùng nhau đi ra ngoài dạo một ngày cũng tốt, sau đó Tiểu Ải Tử sẽ len lén mua cái gì đó đem về cho cô.


Atsuko không có giận đâu ha?


Giận.Cô đạp rớt chiếc dép đang mang, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ôm gối tựa lên trên vai nàng.


Thật như vậy?


Thật như vậy.


Atsuko ——Mũi Tiểu Ải Tử nghèn nghẹt, Atsuko biết tớ vì sao như vậy thì nói gì đi.


Gật đầu: Biết.


———————————————————— 


Vẫn bị mọi người kỳ vọng, bị mọi người chú ý, bị mọi người dựa dẫm, toàn bộ hết thảy đều tự mình gánh vác. "Takahashi Minami chính là AKB" nói như thế, nghe êm tai đó, nhưng cực khổ phía sau chỉ có một mình cậu ấy biết.


———————————————————— 


Atsuko cái gì cũng biết.


Ừ.


Từ ngày đó trở đi bắt đầu cùng Tiểu Ải Tử đứng trước sân khấu. Hay là trước đó nữa, đã lâu rồi, dường như là đã quên mất.



———————————————————— 



Bước vào tuổi 25, hầu như cũng không có tự mình làm cơm, bình thường đều ăn Bento của Đoàn phim, thỉnh thoảng nghỉ ngơi, sẽ qua nhà Takahashi ăn chực, hoặc là hai người cùng nhau nấu. Maeda phụ trách rửa đồ ăn nhặt rau, phụ trách đứng ở bếp chỉ huy Takahashi làm việc.


"Cái kia cái kia! Đúng! Cắt làm 2 khúc! Hai khúc còn dài quá nhỉ? Vậy cắt 3 khúc?"


"A! Takamina! Mở nắp ra nhanh!"


"Takamina—— "


"Atsuko, giúp tớ với!"


"Hả~~" Vặn vặn tay không vui, "Không giúp."


Vẻ mặt Tiểu Ải Tử ai oán bĩu môi nhìn nàng, Maeda lập tức cười tủm tỉm chạy ra.


Quay phim đến hừng đông 2 giờ sáng, về nhà cũng không gõ cửa nhà Takahashi, trực tiếp nằm úp lên giường ngủ. Sáng sớm ngày thứ 2 phát hiện trong điện thoại di động có tin nhắn —— 


"Chân Minami bị thương, đang nằm viện, em không cần lo lắng, cố gắng quay phim đi."


"Ở nơi nào?" Lập tức hỏi.


Đối phương gửi lại địa chỉ cùng số phòng bệnh, cũng nhắc lại lời của Takahashi lần nữa, bảo nàng không cần đến.


"Vậy vì sao nói cho tôi biết?"


"Chị nghĩ đại khái em ấy cần em."


Maeda nhảy ra lấy cuốn sách dạy nấu ăn ở trên tủ, làm theo sách nấu rất nhiều món dành cho người bị thương ăn, thử qua mùi vị cũng không có vấn đề gì, gói lại đứng lên lái xe đến bệnh viện.


Lúc đẩy cửa vào, Sugimoto đang ngồi ở bên giường, giúp Takahashi đắp chăn. Nghe được âm thanh liền quay đầu lại, cười cười, nhỏ giọng nói cho nàng: "Đang ngủ."


Maeda buông hộp cơm xuống, chạy đến chiếc ghế nhỏ cạnh giường ngồi xuống, sau đó chống cằm, ngơ ngẩn nhìn người nằm trên giường.


"Cậu ấy cau mày, có phải đang rất khó chịu không?" Thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi Sugimoto một tiếng.


"Hả, lại cau mày à."


"Thực sự không có vấn đề gì sao?"


"Maeda-chan đối xử với Minami thật tốt a." Sugimoto cười nói.


Maeda đang ở bên biên giới ngây người, bỗng nhiên suy nghĩ bị kéo về, quay đầu lại nhìn: "Hả?"


Cười: "Không có việc gì."


"Nga." Bỗng nhiên nhớ tới, "Cám ơn đã chăm sóc cậu ấy."


"Tại sao Minami đến giờ vẫn chưa có bạn trai vậy?" Sugimoto hỏi nàng, "Có một người bạn trai ôn nhu ở bên cạnh chăm sóc em ấy, đối với em ấy là chuyện tốt."


"A." Thuận miệng trả lời một câu, quay đầu đi.



——————————————————



Hy vọng đối phương là một người cực kỳ ôn nhu, sẽ quan tâm chăm sóc tớ.—— Tên Lùn đấy từng nói như vậy.


Mỗi ngày thấy hình dạng mệt mỏi của em ấy, bác sĩ nói kỳ thực đây là bệnh cũ. Vì sao không điều trị cho tốt? Hy vọng có người chăm sóc cho em ấy thật tốt. —— Sugimoto nói như vậy.


Tôi cũng hy vọng vậy. Trả lời như thế.


Cũng không phải là nghĩ một đằng nói một nẻo, lúc tôi nói những lời này tôi thật sự nghĩ như vậy. Thoáng chốc tôi cũng rất ngạc nhiên, kỳ lạ chính là, Sugimoto cũng vậy.


Tôi cũng hy vọng như vậy.Lập lại thêm một lần.


Tôi cũng vẫn, hy vọng có một người rất tốt chăm sóc cậu ấy, nếu như thật sự có một người như vậy, tôi sẽ đem Tên Lùn giao cho hắn.


Hình như tôi cũng không phải là người ích kỉ.


Bởi vì hình dáng Tên Lùn ấy cau mày rất đáng thương.


Bỗng nhiên muốn khóc, nhưng cũng không có khóc ra.



——————————————————



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét