Trích Dẫn:

Văn bản:

Blog đã ngừng hoạt động chuyển qua wattpad, link phía trên, còn lắm fic chưa đem qua, cho nên blog vẫn còn giữ và làm kỷ niệm.

Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2014

[Fanfic][Edit] Cô mèo hàng xóm - Chương 17




























Tự truyện của NyanNyan - Phần 4




55.



Tôi và Mariko cùng nhau thảo luận, chị ấy cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào, chỉ có thể bảo tôi ngủ dưới gầm tủ chén, đừng cho con sóc chuột ấy đi ra.



56.



Cái con sóc chuột đấy hoàn toàn không để ý tình hình gì cả, mỗi ngày đều vui vẻ chạy ra lén hôn tôi.


Thật đáng ghét, lúc nào cũng hôn mũi tôi.


Hôn xong nó liền bỏ chạy, chạy về chiếc hang sâu kia, chờ tôi ngủ rồi lại chạy ra hôn tôi.


Y như một tên lưu manh.



57.



Nó chính là một tên lưu manh.


Bày đặt hôn môi tôi, không sợ tôi một phát ăn tươi nó.


Thiếu chút nữa thì đã lỡ ăn nó rồi, nguy hiểm thật, chỉ cắn rách da.



58.



"Chúng ta làm sao có thể hôn môi a —— " Nó khóc, hỏi tôi.


". . ."



59.



Đáng ghét!



60.



Mỗi ngày tôi đều canh giữ ở trước cửa hang, con sóc chuột ngu ngốc kia vẫn chạy ra, còn chạy vào bẫy của chủ nhân đặt.


Nó ôm khối pho mát kia, vẻ mặt ngu ngơ lại ngây thơ hỏi tôi làm sao vậy.



61.



Tôi thật sự rất lo lắng cho nó, sợ một ngày nào đó nó sẽ rơi vào bẫy của chủ nhân.


Tôi bảo với nó hãy để tôi nuôi dưỡng, mỗi ngày đều cho nó một khối pho mát to.


Nó lại bực dọc với tôi, nói tôi đừng làm vậy, còn đào một cửa hang khác để chạy ra cùng đứa bạn mới kia.



62.



Tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ.


Tôi chỉ là một con mèo, không thể giống như chủ nhân có thể bảo hộ nó.


Nó lại chẳng biết kiêng nể gì mà chạy tới chạy lui, còn ngốc như vậy, một ngày nào đó sẽ bị chủ nhân bắt được.


Tôi chỉ có thể ngồi xổm trên bệ cửa sổ, thấy chủ nhân trở về thì bảo nó chạy về hang.



63.



Nó lại tưởng rằng tôi ghét nó, mỗi ngày đều len lén khóc.


Tiếng khóc rất lớn, tôi ở bệ cửa sổ vẫn có thể nghe được rõ ràng.


Nó chạy đến nhận sai với tôi.


Nhưng mà đây không phải vấn đề đúng sai.


Là tôi làm sao có thể bảo vệ cho nó thật tốt.



64.



Con chuột ngốc.



65.



Nó chạy đi câu rùa cho tôi, tại sao lúc nào cũng câu được rùa vậy.


Tôi mặc kệ nó, nó đứng một bên ôm rùa khóc.


Nó luôn khóc.


Mariko nói đôi mắt nó sáng thế, nhất định là do khóc nhiều.


Tôi vẫn nhìn nó, nhìn nó do dự một hồi lâu, nó ngậm con rùa bò lên chậu cá, bỏ con rùa nhỏ vào.



66.



Sau đó nó cũng ngã vào luôn.



67.



Ngốc chết được!



68.



Ngốc chết được ngốc chết được!



69.



Chủ nhân đã trở về, tôi không cứu được nó.



70.



"Ngốc chết được!"


Tại sao tôi lại thích cậu a!


Tại sao lại chạy đến trêu chọc tôi!


Tại sao cậu không thông minh một chút!


Tại sao tôi lại không thể làm được gì!




——————————————




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét